Chương 17
Ước chừng trời đã sắp mưa, sắc trời dần dần âm u.
Lão nhân gia vì trước khi ngủ không mở điều hòa, nên trong phòng vừa lại oi bức lại nóng, chỉ có chiếc quạt nhỏ trên bàn là không ngừng chuyển động, khiến không khí lưu động.
Trữ Mặc tiếp nhận chìa khóa dự bị, đối với Lâm nãi nãi lo lắng không thôi nói, "Yên tâm
đi, nãi nãi."
Lâm nãi nãi thở dài.
Đứa cháu tốt xấu cũng đã mười
sáu tuổi rồi, lại chưa từng khóc chạy về phòng khóa trái cửa.
Kỳ thật lão nhân gia đối với Trữ Mặc vốn muốn trách cứ, biết rõ A Vượng ngốc mà lại
luôn đối với A Vượng rống to kêu to đây?
Từng bước đi tới trong phòng bếp, Lâm nãi nãi dặn dò nói, "Trữ Mặc, nói chuyện nhẹ nhàng với A vượng nhé."
Lão nhân gia sợ Trữ Mặc một mình lửa giận công tâm sẽ lấy cái ghế đập bể đầu A Vượng.
Dù sao Trữ Mặc nhưng là có "tiền án tiền sự".
Tiếp xúc đến Lâm nãi nãi
mang theo một chút ánh mắt khẩn cầu, Trữ Mặc giật nhẹ khóe môi, đợi Lâm nãi
nãi đi vào phòng bếp, mới hít sâu một cái, dùng chìa khóa dự bị mở cửa.
Phòng ngủ cũng không có ánh sáng.
A Vượng ở một gian phòng diện tích không lớn, khi còn bé không cảm thấy chật chội, đến khi cao lên một ít mới phát hiện không ổn lắm.
Thiếu niên hơn 170 cm lại ngủ trên giường đơn nhỏ bé, sách giáo khoa dao động trên bàn, may mà trong phòng được thu thập sạch sẽ, mặc dù nhỏ hẹp, cũng không làm người ta cảm giác rất bẩn.
Bàn học đối diện cửa sổ.
Ngốc tử ghé vào bên cạnh
bàn chôn đầu không biết viết cái
gì.
Trữ Mặc đẩy cửa vào, trong lúc A Vượng còn chưa có phản ứng lại, trở tay khóa cửa.
"..."
"..."
A Vượng lúc này mới nghe được
động tĩnh, đầu vai run rẩy, cứng ngắc mà xoay người lại .
Gương mặt hắn còn vươn lệ, nhìn người đến cư nhiên là Trữ mặc, hai tròng mắt thoáng cái mở to.
"Nãi, nãi nãi..."
Trữ Mặc đôi mắt u thâm, tại
cửa trừng mắt nhìn A Vượng.
A Vượng nuốt nước
miếng, sợ hãi không cần nói cũng biết, "Nãi, nãi nãi!"
Trữ Mặc nhấc chân, hướng A Vượng đi đến. Mà hắn mỗi bước đến gần, A Vượng thanh âm lớn hơn gấp đôi.
"Nãi nãi! Ngươi mau
tới đây..." Đến cuối cùng, A Vượng dứt khoát rống lên.
Tại lúc sợ hãi, mọi
người trong tiềm thức đều hô cứu.
Trữ Mặc có trong nháy mắt bi thương, lập tức liền cường ngạnh mà đi tới bên người A Vượng, mặc kệ A Vượng nước mắt rơi xuống, che miệng A Vượng, dùng tiếng nói trầm thấp cùng âm trầm nói, "Câm miệng!"
Không cẩn thận hé ra khuôn mặt ác nhân.
Rõ ràng tự bảo mình, hắn đến để xin lỗi, muốn vẻ mặt ôn hoà, tâm bình khí hòa, nhưng mà không có biện pháp, chứng kiến bộ dáng của A Vượng như vậy, hắn đã muốn rống
to, đem tức giận trong lòng cùng khô nóng hô
lên.
A vượng khó được cơ trí, cư
nhiên thừa dịp Trữ Mặc phân thần giãy ra, chạy đến góc tường,
"Ô... Ngươi tránh ra..."
Hận không thể đem thân thể
khảm vào vách tường đêr thoát khỏi Trữ Mặc, A Vượng cả người run rẩy, nhìn chung quanh , trong miệng bối rối mà nhỏ
giọng, "Nãi, nãi nãi... Mụ mụ... Ta sợ hãi..."
Bộ dáng yếu ớt, giống như con mồi đang trốn thợ săn.
Trữ Mặc đè xuống xúc động trong lòng, miễn cưỡng giơ lên khóe môi, "Ngươi có thể nghe ta..."
"Nãi nãi! ! !"
Kết quả không đợi Trữ mặc
nói xong, A Vượng đã thê lương mà hô lên, hắn bay nhanh chạy đến cạnh
cửa, dùng sức gõ đánh đại môn, "Nãi nãi, ô... mau tới cứu ta..."
"A Vượng?" Lâm
nãi nãi nghe được tiếng vang, lập tức đáp lại, A Vượng như tìm được cứu tinh, khóc đến nói không rõ, cuối cùng thành nức
nở.
Ngoài cửa sổ phối hợp là trận mưa to.
Không khí ẩm ướt thổi vào phòng, A Vượng trên trán chạy vài giọt mồ hôi, càng lộ vẻ sợ hãi.
Trữ Mặc thừ người ra đứng ở tại chỗ, hốc mắt ê ẩm trướng trướng.
Hắn không biết hắn như vậy, cư nhiên sẽ làm A Vượng sợ hãi đến thế.
Từ nhỏ đến lớn, A Vượng đều
là vô tâm không phế mà phát triển .
Ngay cả khi hắn từng ghen ghét và khinh thường ngốc tử, đều cho rằng A Vượng nên được mọi người thương
tiếc giữ gìn, người đơn thuần như thế không thích hợp có một chút thương tổn.
Như vậy, hắn rốt cuộc thuận
theo trái tim chính mình, ta đã làm gì đây?
Đi tới trước mặt A Vượng,
Trữ Mặc giơ tay lên, nhưng hắn còn không có đụng tới A Vượng, A Vượng lui bả vai, nhảy tới trên giường.
Bình thường như một con heo ngốc, ngay lúc đó cảm nhận thấy nguy
hiểm, lại trốn linh mẫn nhu con thỏ.
Cũng mặc kệ như thế nào,
đều là tiểu động vật vô hại.
Trữ Mặc lạnh mặt, không
có kiên nhẫn cùng A Vượng chu toàn, lúc A Vượng còn đang lo lắng phương pháp trốn tránh tiếp theo.
Miễn miễn cưỡng cưỡng, rốt
cục bắt được mắt cá chân A Vượng, hung hăng kéo, cả người không bị
khống chế mà di chuyển lên phía trước, cuối cùng nửa người thê thảm đong đưa giữa không trung.
"Ô ô ô..."
Bị Trữ Mặc làm như vậy, A Vượng
khóc được thảm hại hơn.
Trữ Mặc xoa cái mũi, đem sức mạnh toàn thân kéo A Vượng lại.
Mất sức của chín trâu hai
hổ, ngốc tử anh anh khóc rốt cục cũng nằm dưới thân mình.
Nước mắt từ khóe mắt rơi
xuống, nhiễm ẩm ướt gối.
Trữ Mặc che ngực, chỉ cảm
thấy lòng như bị người hung hăng đâm vài cái.
"Xin lỗi..."
Lời xin lỗi không dự tính lại tự nhiên thốt ra
"..."
Ngoài phòng Lâm nãi nãi
lại gõ cửa vài cái cũng không nghe tiếng động gì.
Đang phòng
khách lo lắng mà đi tới đi lui.
"Xin lỗi." Trầm
giọng lập lại một lần, Trữ Mặc buông tay, không những không cảm thấy cùng ngốc tử xin lỗi là mất thể diện cỡ nào, ngược lại thở dài một hơi,
"Ngươi nghe được không? Ta xin lỗi."
Phòng trong an tĩnh, chỉ có thanh âm A Vượng khóc cùng hạt mưa đánh vào cửa sổ kêu vang.
Hồi lâu, A Vượng khóc đến nấc nghẹn.
Trữ Mặc thuận thế khom hạ
thắt lưng, giúp A Vượng lau lệ, "Ngươi tha thứ ta không?"
Gióng như tư thế lúc nãy trong phòng khách, Trữ Mặc không có khí thế xâm lược. Hắn ngữ khí cường ngạnh như trước, nhưng trong đó có sự chân
thành, có thể khiến đối phương dễ dàng cảm nhận được.
A Vượng nháy mắt làm vài giọt nước rơi xuống, nhìn càng ngốc ngốc, chỉ là ánh mắt này quá mức tinh khiết lương, Trữ Mặc hoảng hốt nhìn, dĩ nhiên cảm
giác xấu hổ.
Hắn lau mồ hôi trên trán A Vượng, nhẹ nhàng đụng chạm đôi môi lạnh lẽ.
"Xin lỗi."
A Vượng vẫn ngốc lăng mà
theo dõi hắn, một hồi lâu, nước mắt một lần nữa tụ lại.
"Ngươi như thế nào vừa
lại..."
Ấm áp nước mắt chạm vào tay, Trữ mặc bối rối mà nâng tay, cũng mặc kệ động tác hắn có nhanh thế nào, nước mắt vẫn cuồn cuộn không ngừng chảy xuống.
Những giọt nước mắt này có phải đại biểu cho sự thất vọng cùng chua xót của A Vượng?
"A Mặc..."
Cổ đột nhiên bị đối phương
ôm lấy, đầu vai bị nước mắt ướt nhẹp, Trữ Mặc cứng ngắc để cho A Vượng ôm
lấy chính mình phát tiết nỗi sợ hãi trong lòng, dần dần, hốc mắt cũng đỏ theo.
Nguyên lai chỉ cần hắn nói
xin lỗi, ngốc tử sẽ tha thứ hắn.
Nguyên lai ngốc tử dễ lừa như vậy.
Với phản ứng của A Vượng hắn có nên đau lòng hay vui vẻ?
Hắn không rõ chính mình có vấn đề gì, cùng ngốc tử một chỗ đã lâu, chính mình cũng bị lây
bệnh rồi sao?
"A Mặc, đừng khổ sở..."
Hai người tại trên giường ôm nhay một hồi lâu, A Vượng khóc hết, ngẩng đầu lên chứng kiến Trữ Mặc đôi mắt hồng hồng, nhân tiện nói thêm, "Ngươi cùng ta xin lỗi,
chính là hảo hài tử rồi."
Đối phương chuyển đổi tâm tình, ngốc tử vỗ lưng hắn.
Cùng quá khứ giống nhau,
không biết nặng nhẹ, đánh khiến cơ thể hắn phát đau.
Buồn cười chính là hắn cư
nhiên cảm giác được an ủi.
Trầm mặc mà nhìn A Vượng
vài giây, thẳng đến A Vượng hoang mang ngừng động tác, Trữ Mặc mới
khuynh thân về phía trước, ôn nhu mà hôn A Vượng.
Đầu lưỡi lướt qua bên mép A Vượng, dẫn tới đối phương nhẹ cười rộ lên, bàn tay lướt trên thân thể khẽ rung động, lúc nhanh lúc chậm làm trái tim hắn bất an.
"A Mặc, cái loại chuyện này... Không thể làm." Vừa hôn xong, A Vượng nghiêm túc nhìn Trữ Mặc, nhắc tới cái loại này chuyện này, đáy mắt hoảng sợ.
Trữ Mặc không chút suy nghĩ
mà gật đầu, sau phản ứng đó, sắc mặt thoáng chốc trở nên rất
đặc sắc.
Hắn là đầy cõi lòng xin lỗi, nhưng không có nghĩa là hắn là không cần phát tiết, càng huống
chi từng có thể nghiệm.
Tựa như bây giờ, hắn cư
nhiên có một chút xao động. Trước một lòng muốn nhào đến A Vượng, sau khi bình tĩnh trở lại, cảm thấy ngốc tử trước mắt tựa như trẻ con với khuôn mặt tròn tròn trắng nõn dị thường ngon miệng.
Nhưng là, hắn không cẩn
thận đáp ứng A Vượng rồi.
Đối phương mặc dù trí năng không đủ, nhưng hắn là người có học, không thể mất chữ tín, càng
thêm không thể làm chuyện như vậy.
Nhưng là ngốc tử cư nhiên
không chán ghét cùng hắn hôn.
Đây là có nghĩa gì?
Đầu ngón tay lưu luyến tại khóe mắt A Vượng lướt qua, Trữ mặc nhắm mắt lại, khắc chế không được, trong
lòng bắt đầu ôn nhu, lần nữa hôn lên.
Hắn không có như ngày thường dùng bạo lực bức A Vượng khuất phục, mà lại đáp ứng yêu cầu của ngốc tử, không thể nói có bao nhiêu kỳ quái.
Đem tất cả ôn
nhu khó có được mà hôn lên, Trữ Mặc đang nâng cầm A Vương, trêu cợt đầu lưỡi đối phương, lại bất ngờ phát giác đối phương cư nhiên cũng ngu ngốc mà vươn đầu
lưỡi tới, tất cả không cam lòng cùng nghi hoặc đều bị vứt sau đầu.
Lúc này bọn họ đang thân mật khăng khít.
Mà Trữ mặc như trước không
rõ, A Vượng đáng lẽ phải khủng hoảng lại im lặng, lúc nãy có lẽ bởi vì hắn chỉ lo phát tiết dục vọng mà động tác vội vàng thô bạo,
trong lòng không có tình yêu.
Chuyện này, A Vượng có thể tinh tường cảm nhận được.
A Vượng mặc dù ngốc xuẩn, nhưng có một trái tim nhẵn nhụi.
chị ơi trở lại đi a :'(
Trả lờiXóađừng drop truyện mà
em có thấy giới thiệu truyện Ngốc tử này
Trả lờiXóaem đang muốn đọc thể loại vườn trường, thụ ngây ngô tí QAQ
chị trở lại đi a :'(
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaSorry mọi người, vì thấy blog yên ắng nên bị lười :(
Trả lờiXóa--...--|||
Trả lờiXóaHu hu :(
Trả lờiXóabạn ơi, truyện hay quá, bạn làm tiếp được không, năn nỉ bạn mà T_T
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóanang oi cho ta muon may chuong dau cua nang de edit tiep nha ta se ghi nguon ma. nha nha
Trả lờiXóaok nàng
XóaEdit tiếp đi nàng ơi hay lắm
Trả lờiXóa