Thứ Tư, 5 tháng 3, 2014

[Danmei] Yêu Vũ Dạ Mị - Chương 20


Chương 20

Sau khi được tổng quản thúc thúc ‘ hướng dẫn du lịch ’, mang ta đi đến các nơi trong ‘ Lãnh Dạ Trang ’, ta mới biết được ‘ lLãnh Dạ Trang ’ ở trên giang hồ là nổi danh cỡ nào, ta mới biết được ca ca ở cổ đại cũng thông minh giống trước kia. Bất quá. . . cũng khiến mình có chút điểm tự ti, tại sao ca ca ở gì chỗ cũng có thể ra lệnh mọi người, mà mình lúc nào cũng cần người khác chiếu cố, bảo hộ, một chút xuất sắc cũng không có... . . . Chẳng lẽ ta căn bản là người vô tích sự?

"Ai... . . ."

"Mị chủ tử, tại sao thở dài?"

"Di nhi, ta có phải thực vô dụng không?" Di nhi là nha hoàn bên người ta.

"Mị chủ tử tại sao nói như vậy? Mị chủ tử xinh đẹp, dịu dàng, thiện lương, hiểu chuyện, lại luôn khiến người khác vui vê, là bảo bối của mọi người."

“Vậy  sao... Nhưng ngươi xem, ca ca sự nghiệp thành công, ta lại lúc nào cũng cần người khác chiếu cố, bảo hộ, một chút xuất sắc cũng không có..."

"Mị chủ tử, nói không thể nói như vậy. Mị chủ tử cùng trang chủ bất đồng, sao có thể so sánh? Hơn nữa trang chủ yêu thương Mị chủ tử như vậy, sao có thể bắt Mị chủ tử làm việc?"

"Chính là. . . Như vậy ta không phải giống như phế nhân sao? Ăn no liền ngủ, ngủ liền ăn..."

"Mị chủ tử. . . Mị chủ tử thật sự là ngốc! Mị chủ tử không phải biết nấu ăn sao? Không phải biết may vá sao? Còn có rất nhiều rất nhiều thứ Mị chủ tử có thể làm. . .Như vậy sao Mị chủ tử không làm? Cho dù Mị chủ tử chỉ là làm việc này, cũng đã chứng minh Mị chủ tử là một người hữu dụng!"

"Di nhi..." Ta kinh ngạc nhìn Di nhi.

"“Đúng vậy! Ta còn rất nhiều việc có thể làm, Di nhi, cám ơn ngươi!"

"Như vậy mới Mị chủ tử thường ngày của ta!"

"Như vậy Di nhi có thể cùng ta đi phòng bếp không? Ta muốn làm chút đồ vật cho ca ca!"

"Mị chủ tử phân phó, Di nhi đương nhiên vâng theo."

"Di nhi, ăn ngon không?" Đem điểm tâm vừa mới chuẩn bị xong đưa cho Di nhi ăn thử.

"Mị chủ tử..."

"Di nhi? Làm sao vậy? Rất khó ăn?" Di nhi thân thể ở run rẩy...

"Không! Ăn thật ngon! Phi thường ngon!" Di nhi hai mắt lòe lòe tỏa sáng nhìn ta.

"Ác. . . Cám ơn... ..." Thật sự là kinh ngạc khiến ta nhảy dựng!

"A! Nếu có người cưới Mị chủ tử làm vợ, nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc!"

"... Tại sao là ta... ..." Di nhi choáng váng sao?

"Mị chủ tử xinh đẹp như vậy, căn bản không nữ tử nào có thể so sánh được, đương nhiên là phải gả cho một nam nhân xứng đôi với Mị chủ tử!"

"A. . . Di nhi, ta trước đem điểm tâm cho ca ca." Hãn. . . Di nhi thực khủng bố... . . .

"Mị chủ tử chớ đi nhanh như vậy. . . Từ từ chờ Di nhi!" Chính ngươi đuổi theo đi, ta cũng không muốn nghe đến những lời làm người khác kinh ngạc. . .

. . .

"Hàn ca ca ~~~~~~~~~~~~~~~~~~ "

Trên đường đi tới đại sảnh, truyền đến một thanh âm nũng nịu, hơn nữa đối tượng là ca ca...

"Di nhi. . . Ta không có nghe lầm chớ?"

"Mị chủ tử không có nghe lầm, đó là thiên kim tiểu thư của Lâm gia."

"A? Là thiên kim tiểu thư... ?"

"Nàng đã quấn quít lấy trang chủ lâu rồi, hiện tại lại đến ..."

"Ca ca thực được hoan nghênh sao!"

"“Dạ! Thiên kim tiểu thư muốn gả cho trang chủ xếp hàng vô số! Nhưng trang chủ đều cự tuyệt tất cả ..."

"Tại sao?"

"Không ai biết, trang chủ chưa bao giờ giải thích."

“Vậy  sao..." Tìm thời gian hỏi ca ca mới được.

"Mị chủ tử, chúng ta đến nhà chính rồi , muốn vào đi không?"

"Không, chúng ta ở ngoài cửa nghe lén đi!"

Trong đại sảnh ca ca, Tử, Điệp Quân cùng thiên kim tiểu thư Lâm gia đang ngồi, ca ca biểu tình rất lạnh, cũng khó trách. . . Nàng không ngừng đem thân thể dán trên người ca ca... Thực đáng sợ! Tử cùng Điệp Quân lại một bộ xem kịch vui, không chút có ý hỗ trợ. Ngô... Đã thấy bộ dáng của thiên kim tiểu thư, mắt to ngập nướcngũ quan khéo léo, da thịt tuyết trắng, thân hình nhỏ xinh, là một tiểu mỹ nhân, bất quá theo ta thấy trong các mỹ nữ, Ngọc Lưu Ly là xinh đẹp nhất!

"Mị Nhi, ở bên ngoài nghe lén là không lễ phép đâu đó." Đang cao hứng lại bị tử phát hiện .

"A... Thực xin lỗi!" Ô ô... Cùng Di nhi đi ra, tất cả mọi người đều nhìn chúng ta ...

"Mị có chuyện gì à?" Ca ca dịu dàng hỏi ta.

"Cái kia... Chỉ là làm chút điểm tâm, muốn lấy cho các ngươi ăn... ..." Nếu chỉ nói đưa cho ca ca ăn, thì sẽ có lỗi với hai người còn lại...

"Hàn ca ca, Hắn là ai vậy?"

"A... Ta là đệ đệ của hắn, Lãnh Dạ Mị." Mắt thấy ca ca không để ý tới nàng, ta chỉ đáp lại.

"Ngươi là đệ đệ của hàn ca ca? Tại sao Hàn ca ca chưa nói với ta?"

"Ta cùng ca ca thất lạc lâu rồi, mới đây mới gặp lại..."

"Hàn ca ca, có thật không?"

“Ừa."

"Ngươi đã là đệ đệ của Hàn ca ca, ta gọi ngươi là Mị ca ca nhé."

"A? Được..." Hàn ca ca, hàn ca ca, vừa nghe cũng đã rét lạnh... ... Bây giờ còn Mị ca ca?

"Mị ca ca xin chào, ta là Lâm Tĩnh, gọi ta tiểu Tĩnh là được."

"Tiểu Tĩnh xin chào..." Người không giống tên, một chút cũng không tĩnh.

"Cái kia... Ta đem điểm tâm để đây, các ngươi từ từ nói chuyện đi."

"Mị Nhi, chúng ta cùng ăn với ngươi." Xem ra điểm tâm không phải không ai ăn.

"Ca ca, ta đi trước..." Hy vọng ca ca nhanh lên, lòng ta yên lặng thở dài, cũng không thấy ánh mắt ưu thương  của ca ca trong phút chốc  .

Tiểu tĩnh. . . Không, vẫn là kêu Lâm tiểu thư có vẻ khá tốt, Lâm tiểu thư quấn quít lấy ca ca như vậy, thời điểm cơm chiều đã tới, ta nhìn cơm cũng ăn không vô, muốn nôn ra. May mắn sau buổi cơm chiều ca ca đưa nàng về nhà, bằng không ta sợ mình sẽ chịu không nổi.

"Nàng rốt cục đi rồi..." Là giải thoát! Là giải thoát!

"Mị Nhi không thích nàng?" Tử hỏi.

"Không sao. . . Chính là phiền chút, nói nhiều chút, nũng nịu chút." Nếu nàng giống Ngọc Lưu Ly thì thật tốt? Hiện tại thật nhớ Ngọc Lưu Ly... Còn có Nguyệt đi cùng nàng... ...

"Đúng rồi! Ca ca thích nàng không?" Ta hỏi, nếu ca ca thích nàng, ta cũng không nói gì, bởi vì ca ca thích là tốt rồi,

Nhưng nếu ca ca không thích nàng, có nên bảo nàng đừng đến nữa?

"Không thích." Ca ca triệt để nói.

"Vậy cũng tốt..." Ta thở một hơi.

"Mị?"

"Ca ca nếu không thích nàng, nên không thể cùng nàng , ta nghĩ ca ca nên nói cùng nàng đi?"

"Ân."

"Như vậy ca ca có thể kêu nàng không nên tới không? Nếu nàng ngày thường đều như vậy, ta sợ ta sẽ chịu không nổi..."

"Được, Mị nói như thế nào liền như thế đó." Lúc nói ca ca có chút cao hứng.

"Bất quá thoạt nhìn nàng sẽ không dễ dàng buông tha như vậy." Điệp Quân vui sướng khi người gặp họa nói.

"Ân..." Ta cũng hiểu được, chẳng lẽ nữ nhân nơi này đều như vậy sao?

"Hàn tự có biện pháp, đến, ăn chút tâm đi." Tử chuyển sang chuyện khác

"A? Đây không phải điểm tâm ta làm sao?" Nghi vấn lập tức bị điểm tâm dời đi .

"Ừhm, khi đó không ăn, cho nên liền lưu lại."

"Tại sao? Đều lâu như vậy..."

"Bởi vì đó là Mị Nhi làm cho chúng ta ăn mà."

"Như vậy các ngươi mau nếm thử đi!" Ta vẻ mặt chờ mong nói.

" " "Ăn ngon!" " " ba người đồng thanh nói.

"Hi!" Hạnh phúc, với ta mà nói, kỳ thật chính là đơn giản như vậy.

Sáng sớm hôm sau, không cần phải nói, Lâm tiểu thư lại xuất hiện, xa xa ở gian phòng mình, cũng nghe được thanh âm của nàng, khiến ta bị đánh thức , càng không cần phải nói những người khác. Bất quá nghe thanh âm của nàng so với ngày hôm qua còn lớn hơn, xem ra là bởi vì ca ca kêu nàng không cần đến, nàng tức giận phi thường đi? Ai. . . Đi xem thử, nói thế nào cũng là đề nghị của ta, hơn nữa nàng vẫn to tiếng, ta cũng ngủ không được. Vì thế mặc áo khoác dài, chậm rãi hướng về thư phòng ca ca đi đến, đương nhiên cuộc đối thoại kịch liệt này khiến cả ‘ Lãnh Dạ Trang ’ đều nghe thấy.

"Hàn ca ca! Đừng đuổi ta đi được không..."

"Ngươi ở chỗ này không có ý nghĩa gì."

"Hàn ca ca... ... Ta chỉ thích Hàn ca ca! Chỉ muốn gả cho Hàn ca ca!"

"Nhưng ngươi có biết ta không thích ngươi."

"Ô... ..."

Ai. . . Thần nữ có tâm, tương vương vô mộng...

"Ca..."

"Mị? Tại sao lại ở chỗ này?" Ca ca đẩy Lâm tiểu thư, đi tới đem ta kéo vào phòng.

"Ồn ào. . . Ngủ không được..."

"Ngủ không được cũng không nên mặc ít như vậy liền đi ra!"

"Ân..."

"Hàn ca ca... ..." Bất mãn bị chúng ta bỏ qua, Lâm tiểu thư kêu lên.

"Tiểu Tĩnh. . . Ngươi không cần vì một thân cây, mà buông tha cho toàn bộ rừng rậm..." Ta nói.

"Ta chỉ muốn Hàn ca ca!" Nữ nhân cố chấp ...

"Ca ca nói không thích ngươi, ngươi tại sao còn chấp nhất như vậy?" Chấp nhất là chuyện tốt, nhưng cảm tình. . . Chấp nhất là vô ích.

"Câm miệng! Ngươi chỉ là đệ đệ Hàn ca ca, dựa vào cái gì để ý tới chuyện của chúng ta! Rõ ràng là nam nhân, lại lớn lên giống nữ nhân, nhìn ngươi căn bản không phải đệ đệ hàn ca ca, chẳng qua là hồ ly tinh dùng sắc đẹp câu dẫn hàn ca ca!"

"Chớ hồ nháo! Nơi này không chào đón ngươi, mời ngươi rời đi." Ca ca lãnh nghiêm mặt nói.

"Hàn ca ca... Hàn ca ca vì hắn mà đuổi ta rời đi? !"

"Ca..."

"Lâm Tĩnh, mời ngươi nhanh rời đi."

"Hàn ca ca. . . Ngươi sẽ hối hận!"

"Ca. . . Không thành vấn đề chứ?" Thấy nàng thương tâm muốn chết, ta có chút không đành lòng.

"Đừng để ý tới nàng, chữi như vậy đối với nàng đã là nhân từ lớn nhất rồi..."

"Ca... . . ."

"Đừng nói nữa, ta ôm ngươi trở về phòng ngủ..." Ca ca dịu dàng nói.

"Ân..."

"Lãnh Dạ Mị... ..." Lúc này Mị không biết Lâm Tĩnh ở xa xa đang phẫn nộ nhìn hai người bọn họ... Cũng không biết việc nàng sắp làm sẽ cải biến vận mệnh của mình Hàn và Tử.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét