"Mị Nhi, sao ôm Vân nhi ngẩn người vậy?"
"Dạ, ngươi sẽ không để cho Vân nhi mặc nữ trang đúng không?" Sau khi Ngọc Lưu Ly đi, ta luôn luôn nghĩ biện pháp có thể cho Vân nhi trốn ma trảo của Ngọc Lưu Ly, chính là muốn như vậy nhưng không ra biện pháp gì, Ngọc Lưu Ly chuyện cần làm, có ai ngăn cản được? Ta nghĩ cho dù Hoàn đế biết, đều sẽ theo ý của Ngọc Lưu Ly, mà Dạ bọn họ... Ta biết bọn họ nhất định không đáp ứng, nhưng nếu Ngọc Lưu Ly đối bọn họ đe dọa hoặc uy hiếp gì đó, tình huống sẽ khó khăn hơn.
"Tại sao Vân nhi phải mặc nữ trang?"
"Ngọc Lưu Ly. . . Ngọc Lưu Ly nàng thay Vân nhi may một ít nữ trang, nói tặng cho Vân nhi sau khi lớn lên mặc... . . ." Ta mếu máo nói.
"Mị Nhi yên tâm, ta sẽ không để cho Vân nhi mặc nữ trang đâu." Dạ xoa nhẹ đầu ta.
"Thật vậy chăng? Chính là Ngọc Lưu Ly nàng... . . ."
"Không cần sợ, khi đó bảo bối của Ngọc Lưu Ly cũng sinh ra , nàng có thể sẽ đem mục tiêu chuyển dời đến bảo bối chính mình."
"Sẽ sao... ? Hy vọng là vậy đi..." Nếu như là thật sự như vậy thì tốt nhất bất quá, tuy rằng bảo bối của Ngọc Lưu Ly sẽ thực đáng thương, chính là... Lưu Ly thật sự sẽ dời đi mục tiêu sao? Ta sợ nàng sẽ đem con của chúng ta đều cùng nhau mặc nữ trang!
"Ô ào ào... Ô ào ào... . . ."
"Dạ, Vân nhi đói bụng, ta mang Vân nhi đến chỗ bà vú." Nhìn Vân nhi trong lòng ngực ào ào khóc lớn, ta đối Dạ nói.
"Để Di nhi mang đi đi, ta rất khó có thời gian bồi Mị Nhi như vậy..."
"Ân... Được rồi! Di nhi, thay ta mang Vân nhi đi, để cho Quế di chiếu cố Vân nhi một thời gian ngắn." Đem Vân nhi giao cho Di nhi, ta phân phó.
"Còn có, ngươi có thể nghỉ ngơi trước một chút, có chuyện gì ta phái người gọi ngươi." Nói tiếp không phải ta mà là Dạ.
"Tạ ơn Hoàng Thượng, như vậy Di nhi cáo lui trước!" Di nhi ly khai, tẩm cung chỉ có ta cùng Dạ hai người ngồi ở bên giường.
"Mị Nhi... . . ." Dạ đem ta ôm ngồi trên đùi, lưng quay về phía hắn, song tay vẫn ở phần eo của ta, cũng dúi đầu vào cảnh oa của ta.
"Dạ, mệt mỏi không?"
"Không. . . Chỉ là đói bụng... ..."
"Đói bụng? Ta làm chút điểm tâm cho ngươi ăn được không?" Chẳng lẽ Dạ vừa rồi không dùng cơm trưa?
"Hảo..." Đêm đột nhiên khẳng cắn cái gáy của ta.
"A! Dạ. . . Đừng cắn ta, ta cũng không phải là đồ ăn..."
"Mị Nhi là món điểm tâm ngọt ta yêu nhất. . . món điểm tâm ngọt đã lâu chưa ăn... ..."
"A... Dạ... Đừng. . . Đừng như vậy... Ân a ───" Mị vẫn đang ngồi ở trên đùi Dạ, chính là trên thân chỉ còn lại một kiện áo khoác đơn bạc trên cánh tay, quần áo trên dưới cũng bị cởi, tương phản, quần áo Dạ đầy đủ không sứt mẻ.
"Mị Nhi..." Dạ một tay nắm lấy vòng eo nhỏ của Mị, một tay vỗ về chơi đùa anh hồng trước ngực Mị, cúi đầu hôn lên lưng tuyết trắng của Mị.
"Ân a... Ô... ..."
Dạ nhẹ nhàng nâng hai chân trắng nõn, nắm lấy eo của Mị, khiêu khích dục vọng ẩn dưới y phục của Mị, liên tục di động, tê dại cảm giác nhất thời nảy lên trong lòng, khiến Mị phát ra từng trận rên rỉ mê người.
"A a... Ha... Ân a. . ."
Tay Dạ càng di động gia tốc, khoái cảm thình lình xuất hiện, làm cho Mị trong nháy mắt phun ra ra chất lỏng trọc bạch. Dạ đem Mị xoay người, để Mị khóa ngồi ở trên đùi quay mặt về phía Dạ, cũng hôn lên đôi môi Mị, lưỡi cùng lưỡi hai người chơi trò rượt bắt.
"Hô. . . Ha... . . ." Dạ buông đôi môi Mị ra, Mị run rẩy thân thể, đầu vô lực tựa lên vai Dạ.
Dạ kéo tay phải Mị, đem ngón tay Mị hàm nhập miệng, nhấm nháp và liếm khe hỡ hai ngón tay, đầu lưỡi dời đến lòng bàn tay. Mị phản xạ tính dùng tay trái nhẹ nhàng đem Dạ đẩy ra, khiến hai người song song ngã xuống giường, đổi thành Mị khóa ngồi trên bụng Dạ. Dạ kéo thân người Mị xuống, lại cùng Mị hôn môi, thẳng đến Mị sắp hô hấp không được, mới buông ra.
Mị nửa người trên đè nặng Dạ, phía dưới nhất mông, tư thế cùng thần thái như vậy làm cho Dạ sắp điên cuồng không thôi.
"A!" Dạ liếm liếm đôi môi, hai tay vẫn nắm phần eo của Mị, ở trên giường quay cuồng một vòng, lại đổi tư thế, đem Mị áp ở trên giường. Dạ đem y phục trên người cởi sạch, trên giường che kín vô số quần áo, Dạ mở hai chân Mị hướng về chính mình, sau đó đưa ngón tay chậm rãi sáp nhập tiểu huyệt Mị, trong tiểu huyệt chuyển động , Mị cầm lấy sàng đan nắm thật chặt.
"Mị Nhi, ngoan... Thả lỏng một chút."
"Ngô..." Ngón tay Dạ không ngừng ra vào tiểu huyệt, khơi mào cổ nhiệt khí trong cơ thể Mị.
"Thân thể Mị Nhi thực mẫn cảm..."
"Ta muốn đi vào..." Dạ hai tay nâng mông Mị, đem dục vọng đứng thẳng đã lâu đưa vào trong cơ thể Mị.
"Ha. . . Ngô a... ..."
Trên giường, hai người trước sau lắc lư thân thể, Mị ôm lưng ướt đẫm của Dạ, hạ thể mãnh liệt đánh sâu vào cùng khoái cảm, làm cho hai tay Mị lưu lại trảo ngân đỏ thẩm trên lưng Dạ, trên mặt đỏ bừng mê người, đau đớn cùng khoái cảm lần lượt thay đổi nên chảy xuống nước mắt, thanh âm mất hồn câu nhân, làm Dạ càng hăng say tiết tấu nhanh hơn. Dạ hai tay cầm lấy phần eo Mị, cúi đầu hôn sâu lên môi đỏ mọng mê người.
"Ngô... !"
Dạ trong nháy mắt rất nhanh thâm nhập, nóng rực chất lỏng rót vào tiểu huyệt, Dạ buông đôi môi Mị, nhìn Mị suy yếu nằm trên giường, Dạ chậm rãi rút ra dục vọng. Khi Dạ dừng lại Mị đã thật mệt mỏi, chậm rãi rút ra dục vọng, chất lỏng từ nhỏ huyệt cũng theo đó mà chảy ra, hơn càng thêm dâm mỹ, tư thế cùng biểu tình yêu Mị làm Dạ tiếp tục lâm vào điên cuồng.
"Ô a ───!" Dạ đem thân thể Mị trở mình chuyển qua, nâng mông Mị, làm cho dục vọng còn gắng gượng mãnh liệt đâm thẳng vào tiểu huyệt Mị, Mị cảm nhận khoái cảm bất ngờ mà kêu lên.
Toàn thân nằm úp sấp trên giường, phía sau cái mông trần trụi hoạt nộn bị Dạ ra vào liên tục lúc nông lúc sâu, chất lỏng nóng rực trong tiểu huyệt bởi bị trừu sáp mà từ đùi chảy xuống, Mị nhẹ nhàng thở hào hển, cảm giác dục vọng Dạ vô chừng mực lan tràn... . . .
Quên đi, dù sao... Dạ cũng cấm dục đã lâu, khiến cho hắn phóng túng một chút đi!
Mị nghĩ như thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét