Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

[Danmei] Yêu Vũ Dạ Mị - Chương 43


Chương 43

"Mị... . . ." Sự yên lặng cùng nóng bức bao trùm tẩm cung, bổng nhiên vang lên giọng nữ quen thuộc.

"Ngọc Lưu Ly... Ngươi sao lại ở chỗ này?"

"Mị ngốc, ta đương nhiên là tới thăm ngươi, may mắn. . . Ngươi cùng bảo bối đều bình an vô sự... . . ." Ngọc Lưu Ly mỉm cười nhìn ta cùng bảo bối trong lòng ngực đang an tĩnh ngủ.

"Ngọc Lưu Ly, cám ơn ngươi."

"Ta đã sớm xem Mị như đệ đệ ruột mà đối đãi, ta và ngươi không cần nói cảm ơn, trừ phi Mị không thừa nhận ta đây là tỷ tỷ."

"Sao được! Ta từ lâu cũng đã xem Ngọc Lưu Ly như thân tỷ tỷ rồi."

"Hi! Vậy là tốt rồi... Đúng rồi, bảo bối tên là gì?"

"Nguyệt vân, Vân nhi." Tên là do sáu người chúng ta cùng nhau chọn.

"Vân nhi thật sự thực đáng yêu... . . ." Ngọc Lưu Ly ngón tay nhịn không được trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Nhi mà vuốt ve.

"Ân! bảo bối của Ngọc Lưu Ly cũng nhất định đáng yêu giống Vân nhi." Nhìn bụng to của Ngọc Lưu Ly, ta thực chờ bảo bối của Ngọc Lưu Ly sinh ra.

"Khi đó, ta nhất định sẽ mang bảo bối đến cùng Vân nhi chơi đùa!"

"Ta nghĩ Vân nhi cũng rất vui vẻ có bảo bối của Ngọc Lưu Ly làm bạn." Cao hứng vì đứa nhỏ sau này sẽ có bạn, nhưng chúng ta không thể tưởng được vương tử Hoàn quốc lại cùng Vân nhi thời điểm lần đầu gặp mặt, hai người đã sớm được nối dây tơ hồng.

Ta cùng Ngọc Lưu Ly cứ như vậy vẫn tâm sự về thai nhi và chuyện bảo bối, nếu không phải Vân nhi khóc lên, chúng ta có thể nói đến chiều cũng không biết.

"Vân nhi đói bụng rồi." Trong mấy ngày chiếu cố Vân nhi, ta đã phân biệt được từng tiếng khóc khác biệt của Vân nhi đại biểu cho điều gì rồi.

"Ngọc Lưu Ly, ta muốn mang Vân nhi đến chổ bà vú, ta bảo Di nhi đưa ngươi về, được không?"

"Không cần, ta muốn đi cùng ngươi, hiện tại mỗi ngày không phải ngồi chính là ngủ, không giống như lúc trước khi mang thai muốn đi đâu cũng được, thực không quen."

"Hì hì, Ngọc Lưu Ly là nữ sinh một hoạt bát hiếu động."

Ta ôm Vân nhi, Di nhi giúp đỡ Ngọc Lưu Ly, hướng về tẩm cung bên trái không xa đi đến. Gõ cánh cửa, bà vú rất nhanh liền ra mở cửa.

"Tham kiến Mị nương nương!"

"Quế di, đã nói không cần đa lễ, mau đứng lên đi!"

"Tạ nương nương, Mị nương nương mời vào."

"Quế di, Vân nhi đói bụng." Không quên Vân nhi còn đang khóc, ta đem Vân nhi giao cho Quế di, ôn nhu nói.

"Mị nương nương xin đợi Quế di một chút." Quế di ôm Vân nhi đi đến sau bình phong, chỉ chốc lát, tiếng khóc Vân nhi liền chấm dứt.

"Quế di, làm phiền , đến, ngồi xuống đi." Theo Quế di trong tay ôm trở về Vân nhi, ta cảm tạ nói.

"Đây là bổn phận của Quế di, Mị nương nương không cần cùng nói lời cảm tạ với Quê di. Bất quá thứ cho Quế di nhiều lời, vị tiểu thư này có phải.. ?"

"Quế di, nàng là Ngọc Lưu Ly, hoàng hậu hoàn quốc."

"Tham. . . Tham kiến hoàng hậu nương nương! Quế di không biết hoàng hậu nương nương đến phóng, thỉnh hoàng hậu nương nương thứ tội!" Quế di vội vàng quỳ trên mặt đất.

"Quế di xin đứng lên, nếu Quế di ngay từ đầu không biết ta là ai, như vậy có tội gì?"

"Tạ ơn hoàng hậu nương nương."

"Kỳ thật ta chỉ là muốn đi chung quanh một chút, cho nên mới cùng Mị tới nơi này, dọa Quế di ngươi, thật sự là ngượng ngùng."

"Không. . . Quế di có thể nhìn thấy hoàng hậu nương nương, là Quế di phúc phận." Quế di cười nói.

"Quế di thật sự là nói đùa... Bất quá nếu Vân nhi đã no , hẳn là đến phiên chúng ta ăn!" Xem ra Ngọc Lưu Ly đã đói bụng!

"Ân, thời gian cũng không còn sớm, Quế di, chúng ta đi trước."

"Mị nương nương, nếu có chuyện gì liền gọi Quế di."

"Tốt, Quế di cũng sớm một chút dùng bữa."

Cùng Ngọc Lưu Ly trở lại tẩm cung, nhìn đến tẩm cung lý đốt ngọn đèn dầu, liền biết Dạ bọn họ đã đến đây, bất giác hiểu ý cười.

"Mị Nhi, mệt mỏi không?" Tử đi tới thay ta ôm Vân nhi, dẫn ta đến chỗ ngồi, mà Ngọc Lưu Ly cũng bị Hoàn đế thật cẩn thận dìu.

"Không, chiếu cố Vân nhi tuyệt không mệt." Ta lắc đầu nói.

"Được rồi, ta thấy Mị Nhi cùng Ngọc Lưu Ly cũng đói bụng, trước dùng bữa đi!"

Vốn đích ta ăn không nhiều, trừ bỏ món điểm tâm ngọt... Chính là từ khi xảy ra sự kiện kia, sau khi sinh Vân nhi, không biết là do suy yếu hay nguyên nhân muốn hấp thu nhiều dinh dưỡng, sức ăn liên tăng lên, mỗi một lần đều ăn rất nhiều. Tử biết thì thật cao hứng, nói đây là chuyện tốt, bởi vì hắn sợ ta so với trước kia ăn được càng ít hơn.

"Mị Nhi, no chưa?"

"Ân, đã ăn không vô nữa."

"Mị... Ngươi ăn so với trước kia còn muốn nhiều hơn! Thật tốt quá!" Ngọc Lưu Ly vui mừng nói.

"Đúng... Chúng ta trước kia còn lo Mị Nhi ăn càng ít hơn, không có dinh dưỡng, hiện tại Mị Nhi ăn được nhiều, chúng ta an tâm."

Như là hồi lâu không nhìn thấy lão bằng hữu, chúng ta cùng nhau nói chuyện, tẩm cung không ngừng phát ra tiếng cười, tiếng mắng, thẳng đến Hoàn đế nói ‘ Ngọc Lưu Ly cần nghỉ ngơi  ’, chúng ta mới dừng lại.

"Mị, ta ngày mai tới tìm ngươi." Nhìn bóng dáng hai người dắt tay rời đi, đột nhiên cảm thấy hạnh phúc chính là đơn giản như thế, ta cùng Ngọc Lưu Ly đều đã nắm bắt được hạnh phúc.

"Mị Nhi, muốn ngủ chưa?" Dạ thay ta cởi áo khoác, dịu dàng ôm ta đến trên giường.

"Ân... . . ."

"Vậy ngủ đi... . . ." Trên môi truyền đến năm lần cảm giác ấm áp.

"Ân... ..."

Từ sau khi hoàng hậu mất tích trở về về... ...

Hoàng hậu sợ hãi bóng tối, hoàng hậu sợ mình mình trong đêm đen.

Cho nên... ...

Trong tẩm cung hoàng hậu, ngọn đèn dầu trong đêm đen vĩnh viễn chiếu sáng bốn phía, Hoàng Thượng cùng tứ vị công tử trong đêm đen vĩnh viễn làm bạn cùng hoàng hậu.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét