Thứ Tư, 5 tháng 3, 2014

[Danmei] Yêu Vũ Dạ Mị - Chương 25


Chương 25

"Nguyệt! Điệp Quân! Bỏ tay ra!" Ta tức giận kêu, sợ tới mức hai người bọn họ đều vội vàng buông tay ta. Đây là lần thứ mấy nhỉ? Nguyệt lôi kéo tay trái của ta, Điệp Quân lôi kéo tay phải của ta... Giống như một đem ra chia làm hai sao?

"Hừ! Ta không để ý tới các ngươi!" Ta muốn tìm Tử!

" "Mị Nhi!" " hai người cuống quít gọi ta.

"Mị Nhi. . . Thực xin lỗi, đừng nóng giận được không... ?"

"Mị Nhi. . . Chúng ta lần sau sẽ không , không! Không có lần sau!"

"Hừ!" Ta không để ý tới bọn họ, bởi vì bọn họ nói như thế rất nhiều lần, nhưng kết quả đều là cái dạng này, không có thay đổi,

Rõ ràng nói sẽ không cãi nhau, sẽ hòa bình ở chung... . . . Hừ! Đều là gạt người! Đã biết hai người bọn họ sẽ không đuổi theo, ta thản nhiên tức giận, bước nhanh hướng phòng Tử.

"Tử!" Đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy thân ảnh tử, liền lập tức bổ nhào trên người Tử.

"Mị Nhi, làm sao vậy?"

"Hừ. . . Không phải là Nguyệt cùng Điệp Quân... . . ." Ta bỉu môi nói.

"Bọn họ lại cãi nhau ?"

"Ân... . . ."

"Có bị thương không?" Tử bắt đầu kiểm tra hai tay của ta.

"Không có... Vẫn là Tử tốt nhất... . . ." Cả người mềm nhũn xuống, miễn cưỡng bắt tay đang trên người mình của Tử.

"Muốn ngủ một hồi sao?" Tử nhẹ nhàng đem ta từ trên người hắn kéo xuống, ôm vào trong ngực.

"Ân. . . Cùng nhau... . . . Ta muốn Tử cùng ta..." Tử ấm áp ôm ấp, làm người ta buồn ngủ...

"Hảo, ta cùng Mị Nhi." Tử sủng nịch nói.

... ... ... ... . . .

... ... ...

"Tỉnh? Muốn ngủ một hồi sao?"

"Ngô. . . Không cần... . . ." Tuy rằng tỉnh, nhưng vẫn đang ghé vào trong lòng ngực tử, bởi vì thật sự là rất thư thái!

"Không nhớ tới?"

"Ân, bởi vì Tử ôm ấp thực thoải mái... . . ." Làm cho ta luyến tiếc rời đi.

"Mị Nhi thích là được, nhưng. . . Ta thích Mị Nhi trần trụi ở trong ngực ta hơn... . . ." Tử đột nhiên quay người đem ta đặt ở dưới thân.

"Tử! ?" Tử thình lình xảy ra động tác làm cho ta lắp bắp kinh hãi.

"Mị Nhi. . . Ở trên người của ta nhích tới nhích lui, ta sẽ chịu không nổi." Hai thân mình gán sát vào nhau làm ta dễ dàng cảm nhận vật nóng của Tử.

"Tử. . . Không... . . ." Lời còn chưa dứt, đôi môi đã bị Tử phong bế.

Tiếp theo, lại là triền miên thời gian... ... . . .

"Di nhi. . . Tử đâu... ?" Lúc tỉnh lại, phát hiện tử đã không còn bên người.

"Mị chủ tử, Tử công tử có việc, sáng sớm liền cùng trang chủ ly khai."

“Đúng vậy a... . . . Có chuyện gì sao..."

"Mị chủ tử, Tử công tử phân phó Di nhi làm đồ ăn cho chủ tử, Mị chủ tử muốn ăn không?"

"Hảo." Hi! Tử thật sự là tri kỷ!

"Mị chủ tử, còn có... . . ."

"Di nhi, làm sao vậy? Có chuyện gì không?"

"Mị chủ tử,Nnguyệt công tử cùng Điệp Quân công tử... ..."

"Bọn họ làm sao vậy! ?" Bọn họ có cái gì ngoài ý muốn sao ! ?

"Hai vị công tử luôn luôn ở bên ngoài chờ đợi Mị chủ tử. . . Di nhi hỏi hai vị công tử sao không tiến vào tìm Mị chủ tử, bọn họ nói Mị chủ tử còn sinh khí bọn họ, cho nên đang đợi Mị chủ tử tha thứ bọn họ... Di nhi muốn hỏi, Mị chủ tử muốn gặp bọn họ không?"

"Nguyệt. . . Điệp Quân... . . ." Ta có nên tha thứ cho bọn họ không... . . . ?

"Di nhi xem hai vị công tử đã thành tâm hối cải rồi, Mị chủ tử tha thứ bọn họ một lần đi."

"Được... Đây là lần cuối cùng." Đúng! Lần cuối cùng!

"Hì hì! Mị chủ tử tuy rằng nói như vậy, nhưng mỗi lần Mị chủ tử đều tha thứ cho hai vị công tử." Di nhi đột nhiên cười nói.

"Di nhi!" Ô... Ta không phải như vậy... ...

“Dạ, Di nhi ở đây, Mị chủ tử có gì phân phó không?"

"Di nhi thật sự là... ... Quên đi, Di nhi, đem đồ ăn ra hoa viên, ta muốn cùng Nguyệt bọn họ ăn."

“Dạ, Mị chủ tử, như vậy Di nhi đi trước chuẩn bị."

"Ân." Nhìn Di nhi sau khi rời đi, ta chậm rãi đích mặc áo khoác vào, sửa sang rửa mặt chải đầu, hướng Nguyệt bọn họ đi đến.

" "Mị Nhi!" " Hai người vừa nhìn thấy ta, liền lập tức gọi ta.

"Các ngươi ngồi ở chỗ này làm cái gì? Mau cùng ta đến hoa viên đi, ta đã đói bụng !"

"Mị Nhi. . . Tha thứ cho chúng ta ... ?" Nguyệt thật cẩn thận hỏi.

"Đây là lần cuối cùng! Nếu lần sau còn là như thế này, ta về sau cũng không để ý các ngươi!"

"Không. . . Không có lần sau ! Đến, Mị Nhi đã đói bụng? Chúng ta đi hoa viên đi." Hai người lấy lòng nói.

"Hừ! Còn đứng ở chỗ này?" Nhìn hai ngường vẫn đứng thẳng bất động, ta đô khởi miệng nói.

"Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ." Hai người phân biệt dắt tay ta, liền giống như bình thường, ba người nói nói cười cười đi tới. Ở hoa viên chờ đợi chúng ta, Di nhi tươi cười sáng lạn.

"Mị chủ tử, Nguyệt công tử, Điệp Quân công tử, có thể dùng cơm ."

"Di nhi, cám ơn ngươi!"

"Hi! Như vậy Mị chủ tử cùng hai vị công tử từ từ ăn, Di nhi xin được cáo lui trước."

"Di nhi thật sự đáng yêu! Nguyệt, Điệp Quân, nhanh ăn nào!" Nhìn đồ ăn mỹ vị trước mắt, ta đã nhịn không được !

"Mị Nhi, ăn chậm một chút..." Nguyệt ở một bên nói.

"Đúng, nơi này còn có rất nhiều, không ai sẽ giành đâu, Mị Nhi từ từ ăn." Điệp Quân cũng phụ họa nói.

"Đã biết... Các ngươi tại sao không ăn?"

"Chúng ta nhìn Mị Nhi ăn thì tốt rồi."

"Ta có cái gì đẹp? Nhìn ta ăn cũng sẽ không ăn no!" Đồ ăn mới có thể đầy bụng!

"Nhìn Mị Nhi rất thích, ăn cái gì cũng đẹp, đương nhiên... Đặc biệt ở trên giường là đẹp nhất... . . ." Hai người ở bên tai ta nhẹ nhàng nói.

"Các ngươi!" Ô. . . Mặt của ta nhất định thực hồng!

"Mị Nhi thẹn thùng? Mặt đều hồng như thoa son."

"Hừ!" Ta không để ý tới bọn họ, cúi đầu liều ăn.

"Tốt lắm, chúng ta không đùa nữa, Mị Nhi ăn chậm một chút, được không?"

"Các ngươi cũng muốn ăn!" Các ngươi không ăn, ta sẽ không chậm lại!

"Hảo, Mị Nhi bảo chúng ta ăn, chúng ta cũng ăn."

"Di nhi! Di nhi!" Nguyệt cùng Điệp Quân đột nhiên cũng ra ngoài xử lý công sự cùng hàn và Tử, vì thế ta liền đi tới phòng bếp làm chút điểm tâm, hiện tại chính tìm Di nhi ăn thử.

"Di nhi! Di nhi! Ngươi đâu rồi?" Tìm một hồi lâu vẫn không tìm được Di nhi.

"Di nhi không ở đây sao... ?" Di nhi đi nơi nào?

"Mị chủ tử, tìm Di nhi có chuyện gì?" Đang lúc ta rầu rĩ muốn rời đi, Di nhi đột nhiên hiện ra sau lưng ta.

"A! Di nhi, ngươi tại sao ở ta sau lưng? Ta hoảng sợ nè... . . ."

"Mị chủ tử, thực xin lỗi!" Di nhi le lưỡi, bộ dáng thực đáng yêu.

"Đừng lo, a! Đúng rồi, Di nhi, ta vừa làm xong điểm tâm, mau nếm thử có ngon không!"

"Dường như ăn thật ngon! Chính là. . . Mị chủ tử, ta không thời gian ăn đâu..."

"Tại sao. . . ?" Tại sao không thời gian ăn?

"Bởi vì ta muốn dẫn ngươi đi..." Di nhi thanh âm đột nhiên biến thành giọng nam, cũng quăng bạch phiếm vào người ta

"Ô. . . Ngươi không phải Di nhi! Ngươi là ai?"

"“Đúng, ta không phải Di nhi, nhưng ta là ai ngươi cũng không cần biết, ta chỉ là phụng mệnh chủ thượng mang ngươi trở."

"Ngươi. . . chủ thượng ngươi là ai... ?" Nguy rồi! Bạch phiến này là thuộc mê... Dược lực bắt đầu phát tác...

"Mị chủ tử ngươi tỉnh lại sẽ biết." ‘ hắn ’ đi tới ôm lấy ta đang ngã xuống đất.

"Ta. . . Không cần. . . Buông ra... Ta... . . ." Ta không muốn đi theo ngươi. . . Chính là... Ta sắp mất đi ý thức... . . .

"Thực xin lỗi, Mị chủ tử cũng không có lựa chọn."

"A! Mị chủ tử!" Lúc ‘ hắn ’ chuẩn bị mang ta rời đi, nghe được tiếng thét chói tai của Di nhi chân chính.

"Di nhi..." Trước khi ta mất đi ý thức, liền thấy được bộ dáng lo lăng của Di nhi ... . . .


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét