Chương 24
Sau khi ly khai, ba
người chỉ lẳng lặng ngồi trong thư phòng, ánh mắt bình tĩnh nhìn
đối phương, không có người nào nói chuyện, đến khi Tử tiến vào... Ba người mới đưa mắt chuyển đến người Tử, dùng ánh mắt hỏi Tử, Mị ra sao?
"Mị Nhi không có việc
gì, chỉ là quá độ vất vả... Mới mê man thôi, chỉ cần cho hắn hảo hảo nghỉ
ngơi, uống chút thuốc bổ, thân mình sẽ khôi phục lại. Hơn nữa, thân mình Mị
Nhi trong khoảng thời gian này tạm thời không thể làm
‘ kịch liệt vận động ’." Tử bình tĩnh đích nói, nhưng hai mắt vẫn căm giận trừng Nguyệt.
Nhìn thấy Tử đối với mình
trợn mắt, Nguyệt cũng trừng mắt lại, không khí
đột nhiên nổi hỏa.
"Nếu Mị không có
chuyện gì, ta nghĩ chúng ta nên nhân lúc Mị nghỉ ngơi hảo hảo đàm một chút..."
"Ngươi. . . Đến tột
cùng là ai?" Hàn hỏi.
"Phỉ Nguyệt, đương kim Nhị vương gia Yên quốc!" Không đợi Nguyệt mở miệng, Điệp Quân đã thay hắn trả lời.
"Hừ!" Nguyệt đối
với Điệp Quân biết thân phận của mình cũng không kinh ngạc, dù sao Nguyệt cũng biết Điệp Quân kinh doanh ‘ Túy Mộng Lâu ’ trên thực tế chỉ dùng để đến thu thập
tình báo.
"Nhị vương gia Yên quốc sao... Tại sao nhận thức Mị Nhi. . . ?" Mị chưa bao giờ cùng Tử nhắc tới chuyện trước đó, cho nên Tử cũng không biết sự tồn tại của Nguyệt.
"Lần đầu tiên gặp gỡ
Mị Nhi là ở trên núi... Khi đó, hắn té xỉu trên đất, toàn thân đều là
vết thương... . . ."
"Mị Nhi chỉ nói với
ta bởi vì đã xảy một chút chuyện, hơn nữa quay về cũng không được... Vì
thế liền cùng một chỗ với ta... Thẳng đến mấy tháng trước, không cẩn
thận cùng Mị Nhi thất lạc ... . . ."
"Không thể tưởng được.
. . Khi gặp lại Mị Nhi, Mị Nhi thế nhưng cùng ba người các ngươi... ..." Nguyệt như có điều suy nghĩ nhìn bọn.
"Không hài lòng quyết định của chúng
ta?"
"Không. . . Chỉ là không nghĩ ba người các ngươi thế nhưng nguyện ý làm như vậy."
"Đây là phương pháp
tốt nhất, không phải sao?" Tử cười cười nói.
"Như vậy. . . Ta
cũng có thể tham một chân đi?" Nguyệt như là khiêu khích nhìn Điệp Quân, trong ba người, nguyệt không thích Điệp Quân nhất, bởi vì nếu không phải do hắn, thì có thể sớm tìm được Mị.
"Ta phản đối!" Điệp Quân nhìn Nguyệt không vừa mắt, như thế nào lại đáp ứng?
"Ta có hỏi ngươi sao? Ta hỏi bọn hắn." Nguyệt nhìn phía Hàn cùng Tử hai người.
"Dựa vào cái gì muốn
chúng ta đáp ứng?"
"Cho dù các ngươi
không đáp ứng. . . Chỉ cần Mị Nhi đáp ứng, các ngươi cũng sẽ đáp
ứng, không phải sao?" Nguyệt khẳng định nói.
"Hừ! Mị Nhi có đáp ứng
hay không, vẫn chưa biết? Hơn nữa ngươi đối với Mị Nhi như vậy..."
Điệp Quân bất mãn nói.
"Ác? Trước đây ngươi cũng đối Mị Nhi như vậy. . . Tại sao còn có thể đứng ở chỗ này?"
"Ngươi... !" Điệp Quân đương nhiên biết Nguyệt đang nói tới sự kiện kia.
"Được rồi! Đừng cải nữa!
Nếu Mị đáp ứng... Ta sẽ không phản đối." Hàn nói.
"Ta cũng vậy."
"Các ngươi... !
Hừ!" Điệp quân sao lại không biết ý tưởng bọn họ? Mị rất
thiện lương, nếu từng tha thứ chính mình, sao lại không tha thứ Nguyệt? Hơn nữa. .
. Cho dù Mị không đáp ứng, Nguyệt cũng sẽ thuyết phục Mị đáp ứng, bằng không cũng
sẽ không bỏ qua! Hỏi Hàn bọn họ tại sao không đuổi nguyệt đi?
Này cũng đừng nói! Đường
đường yên quốc Nhị vương gia, ai có thể đuổi đi? Nếu dám tranh luận với Nguyệt, cuối cùng ngay cả cơ hội ở lại bên người Mị cũng không có!
"Vậy được ."
Đáp lại ba người chính là Nguyệt dị thường sáng lạn tươi cười.
"Ngô... Ô... ...
..."
"Mị!" "Mị
chủ tử!"
"Ô. . . Lưu... . . .
Ly..." Ô. . . Yết hầu... Nước... . . .
"Mị, đến... Uống nước!"
"Ngô. . . Cám ơn...
..." Yết hầu hiện tại thoải mái hơn nhiều lắm .
"Mị chủ tử tỉnh lại
thì tốt rồi! ... A! Ta đi báo trang chủ bọn họ!" Di nhi sau
khi nói xong thì ly khai.
"Mị. . . Ngươi không
có việc gì thì tốt rồi... Ngươi đã mê man ba ngày... Ô..." Ngọc Lưu Ly khóc sướt mướt ôm ta.
"Ngọc Lưu Ly... Đừng
khóc , ta không phải đã tỉnh lại sao?" Ta lần đầu tiên nhìn thấy Ngọc Lưu Ly khóc đến lợi hại như vậy.
"Ô... Thực xin lỗi. .
. Nếu ta ngày đó... Không ra khỏi thuê phòng... Ngươi cũng sẽ không như vậy...
. . . Ô. . . Thực xin lỗi..."
"Ngọc Lưu Ly đừng như
vậy, đây không phải là lỗi của Ngọc Lưu Ly..."
"Ô... . . . Ô ô... . .
."
"Ngọc lưu ly. . .
Ngươi lại khóc rồi, ta về sau sẽ không để ý tới ngươi nữa ... . .
." Ai... . . .
"Không cần! Ta không khóc! Mị không được không để ý tới ta... . . ." Ngọc Lưu Ly nắm chặt cánh
tay của ta.
"Ta sao lại không
để ý tới Ngọc Lưu Ly? Chỉ cần Ngọc Lưu Ly không khóc thì tốt rồi." Ta
mỉm cười nói.
"Ừ!" Ngọc Lưu Ly càng không ngừng gật đầu, nàng bây giờ thật giống như tiểu hài tử, thực
đáng yêu.
"Mị. . . Muốn ăn
chút gì không... ..."
"Mị Nhi!" Ngọc Lưu Ly còn chưa nói xong, đã bị người tới đánh gảy .
"Nguyệt... . . .
?"
"Tên Phỉ Nguyệt chết tiệt này! Mau thả Mị ra!" Ngọc Lưu Ly thấy người, liền phẫn
nộ chửi bậy . Đáng tiếc Nguyệt không để ý lời nói của nàng, vì thế khiến Ngọc Lưu Ly tức giận mắng Nguyệt, Nguyệt ôm Mị không buông, Mị ngơ ngác bị Nguyệt ôm lấy.
"... Người xấu! Kẻ lừa
đảo! Biến thái! Đứa ngốc! Ngu ngốc! ... Đều là do ngươi! Hại Mị mê man lâu như
vậy. . . Hiện tại chạy tới làm cái gì? . . . Chết tiệt! Mau buông Mị ra!"
Nhìn Ngọc Lưu Ly như vậy... Thật sự là làm cho ta giật mình, không thể
tưởng được Ngọc Lưu Ly thế nhưng cũng sẽ nói nói như vậy... ...
"Cái kia. . . Ngọc Lưu Ly... Ngươi rời đi trước được không? Để ta cùng Nguyệt nói chuyện..."
"Mị!"
"Không có việc gì
đâu... Nguyệt sẽ không như vậy nữa..." ... . . . Ta nghĩ.
"Chính là... . .
."
"Ngọc Lưu Ly. . . Yên
tâm đi, tin tưởng ta, được không?"
"Ân. . . Nếu hắn muốn đối với ngươi làm cái gì, nhớ kêu to lên!" Ngọc Lưu Ly nghiêm trang nói với ta.
"Đã biết." Ta mỉm cười để nàng an tâm.
"Hừ! Phỉ Nguyệt ngươi an phận cho ta! Bằng không ta sẽ làm thịt ngươi!" Ngọc Lưu Ly sau
khi nói xong liền rời đi.
"Mị Nhi. . . Thực xin
lỗi... . . ."
"Nguyệt... Ta...
..."
"Mị Nhi... Thực xin
lỗi. . . Là ta rất xúc động, bởi vì ta đố kỵ. . . Đố kỵ bọn họ có được ngươi...
Cho nên ta mới. . . Mị Nhi, tha thứ ta được không... ?"
Nguyệt hối hận nói.
"Nguyệt. . . Ta không
có sinh khí... Chỉ là, ta nghĩ ngươi vẫn nên rời đi thì tốt hơn... . . ."
"... . . . Tại
sao?"
"Bởi vì ta đã tìm
được ca ca bọn họ rồi, cho nên Nguyệt có thể... . . ."
"Không! Ta sẽ
không rời đi, Mị Nhi! Ta yêu ngươi, Mị Nhi. . . Ngươi biết không... . . ."
Nguyệt gắt gao ôm ta, làm cho ta không có cách nào là giãy giụa.
"Ta. . . Ta đã có Hàn
bọn họ ..."
"Thì tính sao? Tại sao
bọn họ có thể, ta không thể! ?"
"Nguyệt... ..."
"Mị Nhi, cho ta cùng với ngươi một chỗ được không?" Nguyệt nhẹ nhàng vỗ về mặt của
ta.
"Chính là... ..."
Hàn bọn họ thế nào?
"Bọn họ đã nói qua , nếu
Mị Nhi đáp ứng, bọn họ sẽ không hội phản đối. Cho nên. . . Mị Nhi đáp ứng ta
được không?"
"... . . ." Hàn
ba người bọn họ. . . Hơn nữa Nguyệt... Tổng cộng bốn người... Ta ngày sau cuộc sống chẳng phải là sẽ mệt chết đi! ?
"Mị Nhi. . . Chẳng lẽ
ngươi căn bản là giận ta?"
"Không..." Ta chỉ
là nghĩ đến cuộc sống ngày sau, cho nên không muốn đáp ứng ngươi.
"Nếu Mị Nhi không đáp
ứng... Ta nghĩ ta nên rời đi... ... . . ."
"A? ! Nguyệt! Không
phải! Ta sao lại không đáp ứng..." Nghe Nguyệt phải rời khỏi, ta
cuống quít kêu Nguyệt.
"Như vậy Mị Nhi đáp ứng ta rồi!"
"A?" Ta bị nguyệt
lừa? !
"Mị Nhi, về sau thỉnh chỉ giáo nhiều hơn!" Nguyệt cúi đầu hôn ta.
"Ngô. . . Ân ngô...
..." Ô. . . Đều là chính mình ngốc, thế nhưng quên tính tình xấu xa của Nguyệt... . . .
"Mị Nhi... . . ."
Nguyệt hôn lên cảnh bộ của ta, mà tay vói vào quần áo của ta.
"Nguyệt! Ân a... Buông
ra... . . ."
"Khụ! Ngại quá, Mị
Nhi tạm thời không thể làm ‘ kịch liệt vận động ’!" Trong lúc nguy
cấp, Tử động thân đem ta từ trong tay Nguyệt cứu ra.
"Tử!" Rốt cục
nhìn đến cứu tinh! Trong lúc Nguyệt vẫn còn chưa đình chỉ động tác, ta
đương nhiên trước tiên chạy vội qua đi ôm Tử.
"Mị Nhi, thân thể có
khỏe không?" Tử ôm ta quay về, hôn mặt ta.
"Ân, bất quá ta đói
bụng quá!"
"Như vậy chúng ta đi
ăn cơm đi, Hàn bọn họ đã ở đại sảnh chờ."
"Ân!"
"Mị Nhi, chúng ta đi
thôi." Nguyệt đột nhiên đi tới dắt tay ta, đem ta từ trong
ngực Tử lôi ra.
"Hắc... Đi thôi."
Tử cũng dắt tay kia của ta.
"A?" Ta không rõ hai người bọn họ sao lại như thế... Quên đi, vẫn là ăn cơm quan trọng nhất!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét