Thứ Tư, 5 tháng 3, 2014

[Danmei] Yêu Vũ Dạ Mị - Chương 22


Chương 22

"Ô. . . Ta muốn đi ra ngoài ngoạn... Ta không muốn ở trên giường!"

"Mị chủ tử... Đừng tức giận , nên nghỉ ngơi một chút đi."

"Di nhi. . . Ta thực đáng thương... ..." Mỗi ngày ta đều ở trên giường...

“Vâng, bất quá điều này cũng chứng minh trang chủ bọn họ rất thương yêu Mị chủ tử!"

"“ỪA... . . ." Thực ‘ đau ’. . . Thực ‘ đau ’... ...

"Mị chủ tử, đừng như vậy... . . . Trang chủ bọn họ đối Mị chủ tử thật sự tốt lắm!"

"Ta cũng biết... Chỉ là... ..."

"Chỉ là cái gì?"

"A! Trang chủ!" Di Nhi không cần sợ hãi như vậy chứ?

"Mị thân mến của ta. . . Chỉ là cái gì?" Hàn đi tới đem ta ôm vào trong lòng ngực.


"Chỉ là. . . Ta không muốn mỗi ngày đều bị các ngươi yêu thương nằm trên giường mãi!"

"Chúng ta về sau sẽ tiết chế chút... Mấy ngày nay Mị liền hảo hảo ở nhà nghỉ ngơi đi."

"Hàn các ngươi là muốn đi ra ngoài sao? Khi nào thì đi?"

"Ngày mai... Cho nên Mị ngoan ngoãn chờ chúng ta trở về, sau đó chúng ta mang Mị đi chơi, được không?"

"Hàn. . . Có thật không! ?" Ta thật sự có thể đi ra ngoài ngoạn?

"Mị không phải rất muốn đi ngoạn sao?"

"Ừ!"

"Vậy được , đừng một mình rời đi, biết không?"

“Vâng! Bất quá các ngươi phải nhanh trở về chút!"

"Đã biết. . . Nếu mấy ngày nay ta không ở hay chúng ta hiện tại liền... . . ." Hàn còn chưa nói xong liền cúi đầu hôn ta.

Vì thế, ta cứ như vậy bị Hàn lừa gạt đến trên giường làm ‘ vận động ’... . . . Hơn nữa làm giữa chừng, Tử cùng Điệp Quân cũng tiến vào, đến ta khi...tỉnh lại, bọn họ đã muốn ly khai... . . .

"Di nhi, Hàn bọn họ đâu?"

"Mị chủ tử, trang chủ bọn họ sáng sớm liền rời đi ."

"Ân... . . ." Hàn các ngươi phải nhanh trở về nhé... . . .

"Mị chủ tử muốn đứng lên sao?"

"Không được. . . Ta còn muốn ngủ thêm một lát... . . ." Tuy rằng ngủ thật lâu, nhưng vẫn mệt chết đi...

"Như vậy Mị chủ tử hảo hảo nghỉ ngơi đi, Di nhi cáo lui trước."

Kỳ thật không biết mình ngủ bao lâu, có thể là cả ngày đi? Bởi vì khi...tỉnh lại ánh mặt trời chiếu cực sáng, hơn nữa chỉ biết là mình là bị thanh âm ồn ào làm tỉnh, là chuyện gì xảy ra sao? Hàn bọn họ hiện tại cũng không ở đây... Xem ra, ta hẳn là ra đi xem.

"Chuyện gì xảy ra?" Nhanh chóng mặc xong quần áo, bước nhanh đến đại sảnh, chỉ thấy tổng quản thúc thúc hướng khách nhân giải thích cái gì đó.

"Mị thiếu gia. . . Vị công tử này... . . ."

"Mị Nhi!" Tổng quản thúc thúc còn chưa nói xong, liền nghe được một đạo thanh âm quen thuộc.

"Nguyệt... . . . ? Còn có Ngọc Lưu Ly?" Vừa rồi tổng quản thúc thúc che lấp bọn họ, hiện tại mới nhìn rõ...

"Mị Nhi!" Nguyệt gắt gao ôm ta.

"Nguyệt. . . Nguyệt tại sao lại ở chỗ này?" Ta kinh ngạc hỏi.

"Mị Nhi. . . Ta rốt cục tìm được ngươi ... . . ."

"Nguyệt vẫn tìm ta... ?"

"Tự ngày đó thất lạc với ngươi, chúng ta tìm rất nhiều chỗ, thẳng đến mới đây.. nghe được Mị ở chỗ này... ..."

Ngọc Lưu Ly ánh mắt hồng hồng...

"Thực xin lỗi... . . ." Nguyên lai Nguyệt cùng Ngọc Lưu Ly. . . Vẫn tìm ta... ...

"Mị Nhi không có việc gì là tốt rồi... . . . Bất quá, Mị Nhi tại sao lại ở chỗ này?"

"Bởi vì trang chủ nơi này. . . Lãnh Dạ Hàn, là ca ca của ta."

"Lãnh Dạ Hàn. . . Là ca ca Mị Nhi?"

"Ân, là thật!" Nguyệt dường như không quá tin tưởng.

"Mị thiếu gia. . . Cái kia... . . ." Một bên tổng quản thúc thúc đột nhiên kêu lên, xem bọn hắn, hẳn phải là đầu óc đầy nghi vấn đi!

"Tổng quản thúc thúc, ta tối nay sẽ giải thích với ngươi, bọn họ là bằng hữu của ta, ngươi yên tâm đi!"

“Dạ. . . Mị thiếu gia." Bất quá ta cũng không biết nguyên lai tổng quản thúc thúc lo lắng chính là Nguyệt là có cảm tình ‘ đặc biệt ’ với ta.

"Nguyệt, Ngọc Lưu Ly, theo ta vào phòng đi!" Ta cười dắt tay bọn họ.

"Ân!"

"Mị. . . Phòng của ngươi rất được nha!" Ngọc Lưu Ly tán thưởng không thôi.

"Hi! Là chính ta bố trí đó, Nguyệt, đẹp không?"

"Mị Nhi làm cái gì đều đẹp." Nguyệt sủng nịch nói.

"Tốt lắm, nói chính sự đi, sau khi chúng ta thất lạc Mị gặp chuyện gì?"

"A. . . Không có gì. . . Không có gì..." Ta cười khổ.

"Không có gì! ? Ta mới không tin! Ngươi đến tột cùng gặp chuyện gì!" Ngọc Lưu Ly thực hung ác...

"Mị Nhi. . . Có phải xảy ra chuyện gì không?" Nguyệt vẻ mặt lo lắng nhìn ta.

"Ta... Ta và các ngươi thất lạc, sau đó bị người bán được đến ‘ Túy Mộng Lâu ’... Sau đó... A... Gặp gỡ Điệp Quân cùng sư phụ... chúng ta liền chung quanh du lịch... Cuối cùng liền ở trong này gặp ca ca, cuối cùng ở lại ‘ Lãnh Dạ Trang ’... . . ." Ta cũng không biết nên nói như thế nào... Bởi vì có một số việc. . . Căn bản nói không nên lời, bởi vì quan hệ của ta cùng Hàn bọn họ... Hơn nữa thân phận Điệp Quân đích thực đặc biệt. . . Chỉ có Tử cùng ta biết, ngay cả Hàn cũng không biết, sao có thể cùng bọn họ nói?

"Mị Nhi... Ngươi che giấu cái gì?" Nguyệt nghiêm túc hỏi han.

"Kỳ thật. . . Thật sự không có gì... . . ." Ô. . . Đừng hỏi ta không được sao?

"Mị Nhi. . . Ngoan. . . Nói cho ta nghe được không? Mị Nhi ở ‘Túy Mộng Lâu ’ gặp chuyện gì? Ta cùng Ngọc Lưu Ly từng đến ‘ Túy Mộng Lâu ’ tìm ngươi, nhưng lão bản ‘ Túy Mộng Lâu ’ lại nói chưa từng thấy ngươi... ..."

"Cái gì... ?" Điệp Quân không có nói với ta chuyện này... . . .

"Mị Nhi! Đến tột cùng chuyện gì xảy ra! ?"

"Ta... Cũng không biết, Điệp Quân không có nói với ta... Ta căn bản không biết các ngươi ở ‘ Túy Mộng Lâu ’... ..."

"Điệp Quân? Là lão bản ‘ Túy Mộng Lâu ’ ?"

"... . . ." Ta không nói, giờ phút này đầu óc ta thực hỗn loạn, nếu Nguyệt nói đúng sự thực, như vậy Điệp Quân che giấu ta ở ‘ Túy Mộng Lâu ’ không cho Nguyệt tìm thấy ta.

"Mị Nhi! Hắn đối với ngươi làm cái gì?"

"Không có... ..."

“Dạ hắn chạm qua ngươi sao! ?"

"... ... . . ."

"Mị Nhi. . . Thực xin lỗi... . . ." Nguyệt gắt gao ôm ta, giống như thiên hạ trong nháy mắt biến mất chỉ còn có ta.

"Nguyệt. . . chuyện không liên quan đến ngươi... . . ." Có thể lại gặp Nguyệt cùng Ngọc Lưu Ly, cũng đã thực thỏa mãn .

"A? Ngọc Lưu Ly đâu... . . . ?" Hiện tại mới phát hiện, Ngọc Lưu Ly không biết đi nơi nào, cửa phòng cũng gắt gao đóng lại.

"Ngọc Lưu Ly có thể vừa mới. . . Lén lút ly khai..."

"Ân... . . ."

"Mị Nhi. . . Ngươi ở trong này vui vẻ sao?" Nguyệt nắm tay ta ngồi vào bên giường.

"Ân, rất vui vẻ!"

“Vậy  sao... Mị Nhi. . . Ngươi... cổ của ngươi! ?"

"Cái. . . Cái gì? A!" Nguyệt đột nhiên đem ta đẩy ngã xuống giường, cũng vạch quần áo phía trên của ta... ...

"Là hôn ngân... Là ai làm! ?" Nguyệt phẫn nộ nói.

"Này... ... . . ."

"Mị Nhi! Là ai làm? Ca ca của ngươi? Sư phụ của ngươi? hay Điệp Quân kia? Hay là những người khác! ?"

"Nguyệt. . . Ta... ..." Muốn ta giải thích như thế nào đây?

"Mị Nhi! Trả lời ta!"

"Ba người. . . Ba người cũng có... ..." Ta nhắm mắt lại, trốn tránh ánh mắt Nguyệt.


“Vậy  sao... . . . Như vậy, cũng cho ta nếm thử chút Mị Nhi hương vị đi... ..."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét