Thứ Ba, 4 tháng 2, 2014

[Danmei] Ngốc tử - Chương 1


Chương  01

Đúng vào dịp cuối tuần, trong siêu thị đông nghẹt người, thậm chí không còn chỗ trống.

Sau tiếng "Đinh đông", bên trong truyền đến giọng nữ truyền thanh dịu dàng êm tai, "Lâm Văn Khâm tiên sinh, Lâm Văn Khâm tiên sinh, bằng hữu của ngài - Trữ Mặc tiên sinh đang ở bàn chờ lầu ba, sau khi nghe thông báo, vui lòng đến bàn chờ lầu ba gấp..."

Những khách hàng khác thấy sự tình không liên quan mình thì chỉ ngoái tai nghe một cái rồi thôi, thẳng đến vang lên một giọng nam như xé gió trong loa truyền thanh.


"Phải gọi hắn là A Vượng! Ngươi nói như thế Lâm Văn Khâm nghe không hiểu đâu!"

"Nhưng mà tiên sinh, tên A Vượng này..."

"Ta bảo người gọi thì ngươi cứ gọi đi!"

Sau tiếng khắc khẩu, nhân viên truyền thanh đành phải thỏa hiệp, "A... A Vượng tiên sinh, bằng hữu của ngài Trữ Mặc tiên sinh tại bàn chờ lầu basau khi nghe thông báo, vui lòng đến bàn chờ lầu ba gấp."

Không ít khách hàng cũng cười ra tiếng, tò mò thảo luận vài câu, sau đó cũng đem truyền thanh này vứt sau đầu.

"... A Mặc hả?" Hai tình nhân cười đùa đi qua, phía sau biển quảng cáo to đi tới một người.

Thanh niên tầm hai mươi tuổi, lớn lên không công tịnh tịnh, đôi mắt trong suốt hoang mang, ngốc nghếch đứng ở biển quảng cáo, nhẹ nhíu lại mày, lầm bầm lầu bầu, "Nhưng mà... nhưng mà A Mặc bảo ta ở chỗ này chờ hắn..."

Vừa dứt lời, âm nhạc du dương bị mạnh mẽ cắt đứt, truyền thanh lần nữa vang lên, "... A Vượng tiên sinh, xin mời ngài tại quán cơm đã hẹn chờ, không nên tùy tiện đi lại. Truyền thanh một lần nữa, A Vượng tiên sinh, làm ơn không đến bàn chờ lầu ba, tại quán cơm đã hẹn chờ, bằng hữu của ngài rất nhanh sẽ tới đó, cám ơn."

Sau đợt truyền thanh này, không ít khách hàng ngừng cước bộ.

Bọn họ nghi hoặc nhìn thanh niên đứng ở biển quảng cáo, chỉ chỉ trỏ trỏ.

"... A Vượng trên truyền thanh... là hắn hả?" Một nữ sinh tóc ngắn nói nhỏ với bằng hữu bên cạnh, "Thoạt nhìn... bộ dáng thật ngây thơ."

"Ngươi rảnh lắm sao, nhanh vào siêu thị đi, mua xong đồ ta còn muốn đi chơi."

Hai người chậm rải kéo nhau rời đi, A Vượng nhìn thấy ánh mắt tò mò của mọi người, nhịn không được đỏ mặt, lại kiên định đứng tại chỗ, xoay đầu nhìn xung quanh.

"Nhìn cái đầu ngươi đấy! Ngươi ngốc à, không phải bảo ngươi chờ ở chỗ này sao? Tại sao ta vừa mới đi một lúc đã tìm không thấy ngươi!"

Cái ót bị gõ một cái.

A Vượng ăn đau che lại, con ngươi dâng lên một tầng hơi nước, bày ra bộ dạng tiểu bạch thỏ, "A Mặc..."

Người này gương mặt đột nhiên nhiễm hồng hồng khả nghi, nhưng tiếng nói vẫn ác khí xé gió như trước, "Ngươi đang làm gì? Giả bộ ủy khuất hả! Ta mới cảm giác ủy khuất đây, ngươi có biết không vừa rồi không nhìn thấy ngươi, ta sợ đến nổi bệnh tim muốn tái phát."

Vừa nói, thanh niên nhân tiện hùng hùng hổ hổ lôi kéo tay A Vượng đi.

Thanh niên ngày thường cao lớn, ngũ quan tuy rằng tuấn mỹ, nhưng lệ khí quá nặng, làm cho người ta không dám tới gần.

A Vượng có chút bộ dáng sợ sệt, "Ta, ta vẫn đứng ở tại chỗ này không nhúc nhích..."

"Không nhúc nhích? Ta sao ta lại không thấy ngươi?"

Nhắc đến điều này, thanh niên đầy bụng hỏa, thịnh nộ dâng lên toàn thân, nhìn rất khủng hoảng.

Tên ngu ngốc này trí năng không đủ, tại siêu thị phồn hoa dễ dàng bị người bắt cóc. Hắn nghiêm khắc như thế làm sao cho qua được "Đứng ở biển quảng cáo không cho chạy loạn", sau khi mua xong bánh trở về, lại phát hiện đối phương không thấy đâu.

"Ngươi dám nói ngươi không nhúc nhích sao?" Thanh niên hung ác khởi mi, bộ dáng này không chỉ làm cho A Vượng cả người run lên, cũng làm hại đưa bé đi phía trước bị dọa đến khóc lớn.

A Vượng chột dạ vân vê đầu ngón tay.

Thanh niên chọn mi, "Vừa rồi ngươi đi nơi nào?"

"Ngươi, ngươi không phải nói muốn mua bánh Xa Luân ăn sao, bánh Xa Luân ở nơi nào?"

Cái loại đồ vật này từ lúc hắn phát hiện không thấy tên ngu xuẩn này, không cẩn thận bóp đến hư rồi.

Trữ Mặc hừ lạnh một tiếng, "Không cho nói sang chuyện khác, trả lời ta."

A Vượng liếc mắt thanh niên một cái, mặc dù đầu óc hắn trì độn nhưng cũng hiểu được ở thời điểm này phải cười một cái lấy lòng.

Vì vậy A Vượng chủ động kéo cánh tay thanh niên, hắc hắc cười khúc khích nói, "Thật, thật sự không có đi đâu hết, ta... ta vốn là đứng ở... phía sau biển quảng cáo..."

"Ngươi đứng ở nơi đó làm gì?"

"... đói bụng."

"Hả?"

"Bên trong... rất thơm..."

Trữ Mặc xem như hiểu rồi.

Phía sau biển quảng cáo chính là một nhà hàng ăn, vì là cửa sổ thủy tinh, người bên ngoài có thể dễ dàng nhìn thấy khách hàng cùng đồ ăn bên trong. Mà A Vượng hoàn toàn không biết bộ dạng này rất dọa người, đại khái là muốn ghé vào cửa sổ thủy tinh, chỉ kém không chảy nước miếng.

Hắn hôm nay tăng ca, sau khi về nhà căn bản không ăn cơm, nhân tiện lôi kéo A Vượng đi dạo siêu thị.

Tên ngu xuẩn này chỉ sợ đã sớm đói bụng.

Trữ Mặc trong lòng hạ hỏa một chút, nâng tay đánh vào ót A Vượng một cái, "Sau này không được như vậy nữa, có biết không!"

Nói như vậy chính là hết giận rồi.

A Vượng nở nụ cười, gật đầu nói, "Biết rồi!"

Rõ ràng vốn là ngũ quan bình thường, nhưng cười rộ lên bộ dáng lại dị thường đẹp mắt, sạch sẽ, ngu khí mười phần, trong đám người thông minh lanh lợi nắm trong tay địa vị xã hội, thật sự là không nhiều lắm.

Trữ Mặc trống ngực đột nhiên đập nhanh hơn, hắn hít sâu mấy lần, mới chế trụ địa phương ngang bướng này của chính mình.

"Đi thôi, đi mua đồ ăn về." Hắn cầm qua một xe đẩy, làm cho A Vượng đi bên cạnh chính mình , "Lại nói, điện thoại di động của người đâu?"

Nghĩ đến một màn vừa nãy, Trữ Mặc trong lòng vẫn còn sợ hãi, luống cuống tay chân tại bốn phía tìm hồi lâu không có kết quả liền đi phục vụ bàn, chờ chạy tới bàn truyền thanh mới nhớ tới có thể lấy điện thoại di động liên lạc, nhưng gọi 2 lần mà không có người bắt máy.

Mịt mờ biển người, tìm không ra tên ngốc tử này, đối với Trữ Mặc mà nói, trái tim co rút đau đớn đến muốn đòi mạng hắn. 

A Vượng toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn đại thúc bán thịt heo, hút mấy khẩu nước miếng, "Điện thoại di động trong tay A Nhận."

Trữ Mặc lập tức nhăn mi.

Lục Nhận là ca ca cùng cha khác mẹ của hắn, lớn hơn bọn họ ba tuổi, là người ba hoa, hoa danh bên ngoài đầy rẫy, hắn không muốn cho A Vượng cùng Lục Nhận gặp gỡ, hắn ngàn vạn lần không nghĩ đến, Lục nhận lại từ đâu mà chui ra lúc này.

"Sao hắn lại ở nơi này?"

"... Hắn nói giúp ta đổi lấy một món lời." A vượng cười tủm tỉm, "Chỉ cần cho hắn 50 đồng, là có thể đổi lại một khoản lời."

Có lời cái đầu ngươi.

Thiên hạ làm gì có loại chuyện tốt như vây hả, ngu ngốc!

Trữ Mặc hung hăng liếc A Vượng một cái, "Ta đã bảo không cho ngươi cùng Lục Nhận gần nhau, ngươi tại sao không nghe? Ngày mai ta sẽ đem điện thoại di động mang về. Còn có, sao trên người ngươi có 50 đồng? Ngươi giấu tiền riêng sau lưng ta?"

A Vượng cuống quít lắc đầu, "Không đúng không đúng, ta đương nhiên không có tiền, bất quá A Nhận là người tốt, hắn nói chỉ cần ta ôm hắn một chút, sẽ không cần tiền của ta nữa."

Mặt Trữ Mặc trong nháy mắt từ xanh chuyển thành đen.

Nguyên ban ngũ quan không ôn hòa thoáng cái trở nên hung tàn run sợ, hắn nghiến răng nghiến lợi nói, "Vậy ngươi chủ động ôm hắn rồi phải không?"

A Vượng gãi gãi đầu, ngại ngùng cười, "Ân."

Được lắm, được lắm, trở về ta sẽ cho ngươi "ân" cũng không được!

Trữ Mặc trong lòng tức giận đến hò hét.

A Vượng vội vàng theo sau như con thỏ nhỏ, cẩn cẩn dực dực hỏi, "A, A Mặc, không mua móng heo ăn hả?"

"Chỉ có biết ăn thôi." Trữ Mặc quát, "Ta không có tiền! Tháng này bị khấu trừ tiền lương, chỉ có thể ăn rau cỏ!"

Nói xong, hắn thúc xe trực tiếp hướng khu rau dưa đi đến.

A Vượng buồn bã quay đầu nhìn quầy thịt heo liết mắt lần cuối, dứt khoát chạy đến bên người Trữ mặc.

Như vậy là từ nay về sau ăn không được ăn thịt rồi

"Ăn, ăn rau rất khỏe mạnh." A Vượng không biết là an ủi chính mình, hay đang muốn nói cho Trữ Mặc nghe, "Hay, hay là mua chút đậu đi, ăn rau thôi... Rất đơn điệu..."

Một người ngu ngốc lại biết ăn rau rất đơn điệu, đầu óc hắn rốt cuộc có phải thật sự trí năng thiết hụt hay không!

Trữ Mặc thở ra một hơi, hung ác lấy đậu phóng vào túi plastic, "Đi đưa nhân viên cân xem nào."

A Vượng mang theo đậu và rau, nhu thuận đi tới bàn xếp hàng chuẩn bị cân.

Trữ Mặc một bên nhìn, tâm tình phức tạp nảy lên trong lòng, làm cho hắn không nhịn được từ túi tiền móc ra một điếu thuốc.

Mua hết rau dưa cùng đồ dùng hằng ngày, Trữ Mặc mang A Vượng đến quán dưới lầu ăn cơm.

Cánh gà và khoai tây trong miệng cũng cảm giác vô vị, Trữ Mặc ăn vài miếng, rồi vứt trên bàn.

Trái ngược, người đối diện chuyên tâm ăn và uống nước ngọt, cảm giác bữa cơm ngon miệng rất nhiều.

Một miếng dính ở khóe miệng, Trữ Mặc cầm lấy khăn tay, lau miệng cho A Vượng, "Ăn có chút xíu mà miệng dính đầy, ngươi là tiểu hài tử hả."

"Cám ơn." A vượng phối hợp mà mân mê miệng, trong mắt thuần túy cảm kích, sáng ngời mà câu nhân.

Trữ Mặc yết hầu căng thẳng, làm bộ không để ý, hỏi, "Đã ăn no chưa?"

A vượng nghe vậy, tốc độ ăn nhanh hơn, qua năm phút đồng hồ, rốt cục đem trên bàn càn quét đến không còn gì.

Hắn yên tâm vỗ bụng, cười ngây ngô nói, "Ăn, ăn no rồi."

Trữ Mặc khóe mắt rút gân.

Cầm lấy khăn tay giúp A Vượng lau miệng, Trữ Mặc mang túi mua sắm, nhấc chân ra khỏi quán ăn.

Đem đồ vật để vào bên trong, Trữ Mặc ngồi vào trong xe.

A Vượng cũng ngồi vào ghê lái phó.

Cửa xe khép lại, A Vượng còn đang cúi đầu kéo dây an toàn, nhận thấy bên tai có tiếng thở dốc nóng rực.

Hắn ngẩng đầu nhìn, vừa lúc chống lại một đôi mắt bao hàm tình cảm, hai tròng mắt xinh đẹp.

Tâm như phiêu tán nơi nào, chỉ cảm thấy bị đôi mắt này nhìn, trái tim như ngừng đập, "A Mặc..."

"Câm miệng."

Đối phương khàn khàn nói xong hai chữ, liền tiếp cận đến, hung hăng cắn vào cái miệng của hắn.

Môi cùng môi giao triền, tiếng vang thật nhỏ trong không gian hẹp trở nên phóng đại, đầu lưỡi bị đối phương khẽ cắn liếm thỉ, từng đợt tê dại kéo tới, làm cho cơ thể mềm nhũn, địa phương phía dưới nóng lên.

Hồi lâu, Trữ Mặc buông A Vượng ra, một tay lưu luyến dò xét trong quần áo A Vượng, càng ngày càng rê xuống dưới.

A Vượng mặt đỏ bừng, tiếng nói không yên, "A, A Mặc, chúng ta, chúng ta về nhà trước đi..."

Trữ mặc đôi mắt tối sầm lại, xe nhanh chóng dung nhập vào dòng chảy.

Nhà là địa phương tốt.


------------------------------------------------------------------

Đây là bộ danmei thứ 3 mà ta edit nhưng vẫn cảm thấy không mượt lắm. mọi người thấy chỗ nào cần chỉnh sửa cho hay hơn thì nói ta nhé.

Nói thêm một chút thể loại ta thích nhất là nhất thụ đa công hiện đại, nếu kèm theo huynh đệ + phụ tử thì càng tốt, ta dò nhiều bộ chưa ai edit nhưng vẫn chưa ưng ý bộ nào. mọi người tìm thấy bộ nào hay thì gửi ta xem thử nhé. Nếu được thì ta sẽ tiến hành edit :))


3 nhận xét:

  1. Đáng yêu quá đi mất, đây là phiên bản ngây thơ dụ thụ s 0.o

    Trả lờiXóa
  2. Đây là hiện đại văn nên chủ nhà đổi ngôi xưng đi đừng để "ta - ngươi" nữa cho phù hợp bối cảnh nhé

    Trả lờiXóa
  3. Đây là hiện đại văn nên chủ nhà đổi ngôi xưng đi đừng để "ta - ngươi" nữa cho phù hợp bối cảnh nhé

    Trả lờiXóa