Chương 03
A Vượng ngụ tại dưới lầu Trữ Mặc.
Trữ gia mẫu tử mới đến tiểu khu có hai tháng, chưa cùng hàng xóm láng giềng quen
biết, hơn nữa Trữ mẫu vốn là một người phụ nữ mang theo hài tử, nghe đàm tiếu đã là quá đủ rồi, làm sao còn tâm tình cùng lầu trên lầu dưới nói chuyện phiếm.
Ngày đó xế chiều, chờ A Vượng giúp Trữ Mặc lau xong mặt, hơn phân nửa quần áo Trữ Mặc đã ẩm ướt hết rồi.
Nghe thấy thế, sư phụ vội vàng gọi điện thoại đến hai bên gia trưởng, "Lâm sư phụ, A Vượng nhà ngươi... giúp đồng học rửa mặt."
"Hả?"
"Tiểu hài tử nọ bây giờ ngay cả quần áo cũng ẩm ướt hết..."
"..."
Trữ mẫu đang làm việc,
không rảnh chạy tới, Lâm nãi nãi dở khóc dở cười nhìn quần áo Trữ Mặc bị A Vượng làm ẩm ướt, sau đó dẫn hai đứa nhỏ về nhà.
"Ngươi tắm
rửa trước đi, nãi nãi tìm giúp ngươi quần áo thay."
Lâm nãi nãi pha nước nóng, nhìn A Vượng vân vê đầu ngón tay liếc mắt một cái, cười cười, "Ngươi cũng đi vào tắm một chút đi. Sau này
không được giúp người ta rửa mặt có biết không? !"
Nãi nãi một bên giáo huấn,
một bên giúp A Vượng đem quần áo ẩm ướt cởi ra.
Tiểu hài tử nhu thuận để nãi nãi cởi quần áo, muốn nhấc tay thì nhấc tay, muốn khom lưng thì khom lưng.
Trữ Mặc lại rất an tĩnh, tự mình cởi quần áo.
Hai tiểu hài tử bị
đưa vào phòng tắm, cánh cửa không có đóng, nãi nãi ngồi ở ngoài cửa
lột đậu nành.
"Ở lại đây dùng cơm được không?" Lâm nãi nãi thoạt nhìn rất
thích Trữ Mặc, luôn cười tủm tỉm, "Nãi nãi làm giò heo cho ngươi ăn, sau khi tắm xong thì nhớ uống bát gừng nhé."
Trữ Mặc ngồi trong bồn tắm, chỉ còn lại có cái đầu lộ ra khỏi mặt nước, khuôn mặt nhỏ nhắn dường như không
có biểu tình gì.
Hắn không biết nên trả lời như thế
nào, mẫu thân không có ở đây, hắn không thể tự tiện quyết
định.
Người bên cạnh đột nhiên đứng lên, A Vượng nhéo con vịt đồ chơi trong tay, dưới nước chân bọn họ cũng sát bên nhau.
"Cho
ngươi con vịt đồ chơi chơi này."
Khuôn mặt tươi
cười đơn thuần vô hại, hai tròng mắt như hạt mưa lất phất,
"Chơi rất vui, ngươi nghe thử nè."
Đối phương nhéo con vịt một cái, món đồ chơi phát ra tiếng kêu "Tức tức...".
Nhìn đồ chơi trong tay chưa bao giờ được chạm qua, Trữ Mặc nhắm mắt lại, tâm tình phức tạp lặng đầu xuống nước.
Trên mặt nước A Vượng
lập tức thét chói tai, "Nãi nãi, nãi nãi, hắn, hắn chìm xuống rồi! !
!"
Trữ Mặc cuống quít nhô đầu
ra, sờ soạng mặt, đối với A Vượng hung hăng trừng mắt, "Ta không có chìm!"
"Nhưng, nhưng mà..." A Vượng thoạt nhìn rất lo lắng, tay thịt thịt chạm vào mặt hắn, "Ngươi phải cẩn thận một chút."
"..."
"Bằng không, sẽ bị
chết đuối đó." A Vượng lại gần, đè thấp tiếng nói, "Nãi
nãi nói, bên trong phòng tắm có quái thú, ngươi không cẩn
thận, hoặc là không nghe lời, sẽ bị hắn bắt đi đó."
Nói xong lại khẳng
định gật đầu.
Qua tầm 15 phút,
Lâm nãi nãi cầm khăn tắm đi tới, "Nước lạnh rồi, mau ra đây đi."
A Vượng thoáng cái thoát khỏi mặt nước, được nãi nãi lau tóc mà róc rách cười không ngừng.
"Mau đi ra đi, nãi nãi
cũng giúp ngươi lau lau."
Bọc khăn tắm dày cho A Vượng rồi đuổi hắn ra phòng tắm, nãi nãi lúc này mới khom hạ thắt lưng, đem Trữ Mặc
gọi lại.
Người già động tác chậm chạp nhưng lại rất ôn nhu. Nãi nãi dùng khăn tắm bao lấy hắn, ôm
hắn đi tới phòng ngủ, đưa cho hắn quần áo màu vàng để thay,
cả quá trình hắn chỉ ngốc lăng nhìn khuôn mặt tươi cười hiền lành của Lâm nãi nãi, mái tóc hoa râm tản mát vài sợi bạc ấm áp và ngân quang.
Cho dù trưởng thành, Trữ Mặc vẫn nhớ kĩ thời điểm sau giờ ngọ này, đáy lòng trong nháy mắt
nảy sinh tâm tình.
Ê ẩm cảm giác không
cam lòng vừa lại ghen ghét.
Mặc quần áo xong, Lâm nãi nãi
đem gừng vừa nấu xong bưng tiến vào.
Nàng thổi thổi, xác định
không quá nóng, mới đút cho A Vượng uống.
A Vượng ngoan ngoãn uống hết, nhướng mày, rõ ràng vốn chịu không được mùi này, nhưng chỉ có vẻ mặt đau khổ, không có nhổ ra, cũng không có làm nũng khóc nháo.
Lâm nãi nãi hôn khuôn mặt của đứa cháu một cái, nhỏ giọng xoa dịu đứa nhỏ .
Hắn ngồi ở mép giường nhìn thấy, nước mắt mong mong mà ẩm ướt.
Hắn luôn luôn vốn ghét khóc.
Nhưng hôm nay, hắn không
nhịn xuống được.
Trời tối,Trữ mẫu chạy đến Lâm gia dẫn con mình về nhà, vào phòng lại
phát hiện con mình ngồi ở nhà người khác ăn cơm giò heo thơm phức.
Bên cạnh lại có một
tiểu nam hài, Trữ
mặc ân cần giúp hắn lau miệng, châm trà, thường thường nhắc nhở,
"Ngươi nếu ăn không vô thì nói không muốn ăn nữa, bằng không sẽ đau bụng đấy biết không."
Trữ Mặc liếc đối phương một cái, khoe khoang cắn vào giò heo.
Tiểu nam hài trong mắt
lóe lên bi thống, miệng cũng kêu lên, "Ngươi, ngươi ăn chậm một
chút, bằng không... bằng không sẽ bị nghẹn đó."
Trữ Mặc vốn đang chôn đầu ăn sạch một cái giò heo,
hắn cảm thấy mỹ mãn xả giận, khiêu khích trừng hướng A Vượng, nhưng
lại phát hiện đối phương chảy nước miếng, hai tròng mắt cũng đỏ.
Hắn rất thích ăn giò heo sao!
Lâm nãi nãi dở khóc dở
cười, "A Vượng ngươi không phải đã ăn một cái rồi sao, vậy mà còn thòm
thèm! Cẩn thận cha ngươi trở về đánh ngươi đấy."
A Vượng buồn bã ôm đầu, "Nãi nãi, nãi nãi, không được nói cho ba ba nha..."
Ngay cả Trữ mẫu đều bị cử động của A Vượng làm cho cười ra tiếng, thân thể xổm xuống, từ túi tiền móc ra
một viên kẹo bạc hà, "A Vượng sao? Ta là mụ mụ của Trữ Mặc, hôm nay
cám ơn ngươi đã bảo vệ hắn."
A Vượng thoáng cái buông
cánh tay, hai tròng mắt nhìn Trữ mẫu trong chốc lát, đến khi nãi nãi nó cho phép, mới dám tiếp nhận khối kẹo này.
Khuôn mặt tươi cười thay thế cho khuôn mặt mếu máo lúc nãy.
"Cám ơn mụ mụ!"
"..." Lâm nãi nãi
bất đắc dĩ nói, "A vượng, ngươi phải gọi là a di."
(Chưa gì bé đã biết gọi mẹ chồng =]])
"Đạ? Oh... Cám ơn a
di!"
Trữ Mặc trừng
mắt nhìn A Vượng một cái.
Giả bộ đáng yêu cũng có giới hạn thôi chứ, ngốc thành như vậy, vừa tham ăn, động tác lại
chậm, thật không biết sao hắn lại có gia đình hạnh phúc mĩ mãn như thế.
Đến khi được mẫu thân mang về nhà, Trữ Mặc mới nghe được mẫu thân thở dài một tiếng, "Hài tử đáng yêu như thế, đáng tiếc trí năng bị thiếu hụt."
Trữ Mặc ngẩn người, hỏi,
"Mụ mụ, ngươi đang nói gì?"
Mẫu thân ôm lấy
hắn, "Hoàn hảo, mặc dù cuộc sống có chút khổ sở, cũng may ngươi không có việc gì, bằng không, mụ mụ thật sự không biết nên làm gì bây giờ."
Trữ Mặc còn nhỏ, không biết quá khứ mẫu thân trải qua những gì, hắn chỉ biết mẫu thân mỗi lần dẫn hắn đi đến một chỗ, đều phải chịu những ánh mắt xem thường, mà trưởng bối trong nhà mỗi lần nhìn thấy hắn, đều là châm chọc đến châm chọc đi.
Vẻ mặt của mợ và cậu mãi mãi không như ánh mắt từ ái của Lâm nãi nãi.
Cho nên mẫu thân khóc
nói không bao giờ về nơi đó nữa, hắn mừng rỡ thở dài một hơi.
Từ đó về sau, Trữ Mặc có thêm một bạn đồng hành thời thơ ấu.
Mỗi ngày đúng 7 giờ, A Vượng đều đến nhà hắn gõ cửa, "A Mặc A Mặc A Mặc A Mặc ..."
Nếu hắn không mở cửa, A Vượng sẽ gọi mãi thôi.
Có lần hắn cố ý không đi ra, A Vượng gọi mãi, thiếu chút nữa thở không nổi, mặt
cũng tím luôn.
Ở chung lâu ngày, hắn mới dần dần biết được đêm đó mẫu thân vì sao bảo đáng tiếc.
Không có nơi nào có cuộc sống viên mãn cả.
Dù ít hay nhiều nhà ai cũng có thiếu khuyết.
Nhìn A Vượng ngốc tử là sẽ biết.
Đến 5 tuổi,
Trữ Mặc châm rãi cao lên, rốt cục tại năm ba tiểu học đã cao hơn A Vượng.
Trữ Mặc cảm
kích nhất chính là Lâm nãi nãi, nếu không phải nãi nãi xem hắn như nửa cháu mà dưỡng, cái gì ngon cũng chia cho hắn , hắn
cũng không nhanh vượt qua A Vượng như vậy.
(Cháu rễ cũng được xem là nữa con cháu =]])
(Cháu rễ cũng được xem là nữa con cháu =]])
Sau khi vào tiểu học, trí năng thiếu hụt của A Vượng càng biểu hiện rõ ràng.
Tiểu hài tử của người ta chỉ
cần học hai ba lần là có thể nhớ kỹ, hắn học mười hai, mười ba lần cũng
không nhớ được, sư phụ hiểu rõ tình huống của hắn, cũng không bắt buộc hắn theo kịp tiến độ, chỉ là các đồng học, vừa xong tiết đã ồn ào bên bàn A Vượng, không phải "Ngu ngốc" thì gọi là "Ngốc tử" .
Ở trường mần non hai năm,
vốn là A Vượng che chở hắn.
Bây giờ, đến phiên hắn che
chở A Vượng rồi.
------------------------------------------------
Thích câu cuối quá.
Em Vượng đầu tư quá lời, chỉ cần bỏ 2 năm "nuôi cò" sau đó cả đời được nuôi lại =]]
------------------------------------------------
Thích câu cuối quá.
Em Vượng đầu tư quá lời, chỉ cần bỏ 2 năm "nuôi cò" sau đó cả đời được nuôi lại =]]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét