Thứ Sáu, 7 tháng 2, 2014

[Danmei] Ngốc tử - Chương 5


Chương  05

Lâm gia phụ mẫu đều là  chuyên gia của Học viện nông nghiệp Ricky, thường phải đi ra ngoài để diễn thuyết trong các buổi hội thảo, cho nên trong nhà thường chỉ có Lâm nãi nãi và A Vượng.

Trữ Mẫu đi ra ngoài du lịch vào ban đêm, lúc Trữ Mặc tan học cũng đi theo A Vượng vào Lâm gia.

Đối với 7 ngày cùng Trữ Mặc ăn ở chung, A Vượng hết sức kích động, không chỉ lúc tan học nói không ngừng, trên bàn cơm còn gấp cho Trữ Mặc một khối thịt.

"Đứa nhỏ tham ăn khó được gấp đồ ăn cho người khác." Lâm nãi nãi thấy thế cười không ngừng, cố ý làm khó A Vượng, "Trữ Mặc thật có bản lãnh, A Vượng, ngươi thích Trữ Mặc hơn, hay thích nãi nãi hơn?"

A Vượng đang ăn thịt, nghe nãi nãi hỏi mặt mày nhăn lại.

Trữ Mặc trừng mắt, "Đương nhiên phải là nãi nãi rồi, vấn đề đơn gian mà sao nghĩ lâu thế."

A Vượng ủy khuất mà nhìn Trữ Mặc, "Vấn đề này rất khó..."

"..." Trữ Mặc thoáng cái ngây ngẩn cả người.

Nhìn đôi mắt đơn thuần của ngốc tử, trái tim đột nhiên đập điên cuồng, cho đến khi nãi nãi xoa đầy 2 người, hắn mới bừng tỉnh, quay sang rống A Vượng, "Có cái gì mà khó!"

A Vượng cũng không biết vấn đề này khó khăn ở đâu, bết bết miệng, vùi đầu ăn cơm tối.

Lâm nãi nãi thương cháu, thấy A Vượng suy nghĩ khó khăn, giúp hắn nói, "A Vượng cảm thấy Trữ Mặc là bằng hữu tốt có đúng không? A Vượng thích Trữ Mặc đúng không?"

A Vượng nghe xong gật đầu không ngừng, "Ân ân, thích lắm!"

Hai người nhìn nhau cười, Trữ Mặc ngồi một bên, gương mặt không biết vì sao mà nóng lên.

Người kia ngồi kế bên khúc khich cười, lúc ăn cơm rất nhu thuận nghe lời, sẽ không làm rớt cơm ra bàn, cũng không lãng phí lương thực. Cho nên những năm gần đây, A Vượng luôn so với nam hài cùng tuổi béo hơn một chút.

Chính là như vậy nên làm cho người ta cảm giác buồn cười lại ngu ngơ.

Ăn xong cơm tối, A Vượng cùng Trữ Mặc trở về phòng làm bài tập.

A Vượng đầu óc không thông minh, Trữ Mặc một loáng đã hoàn thành bài tập, còn chuẩn bị cho bài học hôm sau, còn A Vượng thì lại sầu mi đau khổ viết Anh Văn.

Về phần số học, A Vượng đành phải bó tay chỉ có thể chọn môn khác.

Trữ Mặc bất đắc dĩ nhìn A Vượng lật sách liên tục, không nhịn được hung dữ nói, "Ngươi chép đáp án không phải tốt sao, dù sao sư phụ sẽ không kiểm tra bài tập của ngươi."

A Vượng nhăn mi, chậm quá nói, "Xem đáp án là không đúng..."

Nói xong thì cúi đầu xuống, nghiên cứu bài tập Anh Văn, còn nhỏ giọng giáo huấn, "A Mặc ngươi không nên quấy rầy ta làm bài tập."

Trữ Mặc không nhịn được liếc A Vượng một cái, nói thầm, "Tên ngốc tử này, cho dù ta không quấy rầy, ngươi cũng không viết được cái gì!"

Hắn không khống chế được nói với A Vượng những lời ác ngôn, lúc đầu còn có chút áy náy, nhưng lâu ngày, hắn biết rõ A Vượng không hiểu ý nghĩa của những lời này, nên tiếp tục thuận miệng mà nói.

Đương nhiên, hắn sẽ không trước mặt nãi nãi mắng "Ngốc tử" .

Tâm tình trưởng bối hắn cũng hiểu, hắn mặc dù ghen ghét A Vượng có được gia đình đầy đủ, được người che chở, cũng thương xót A Vượng trí năng thiếu hụt, nhưng mỗi ngày không mắng A Vượng vài câu, hắn sẽ không vui.

Người nọ vĩnh viễn nở nụ cười, dường như không biết u buồn là gì, trông thật chướng mắt.

Cất tập vào cặp, Trữ Mặc chạy ra ngoài phòng khách xem TV.

Vừa lúc Lâm nãi nãi cũng thu dọn phòng xong, rữa táo cùng một số trái cây khác xong.

"Ăm chút hoa quả nào Trữ Mặc."

"Cám ơn nãi nãi."

Hai người như hai bà cháu ngồi xuống cùng xem TV, Lâm nãi nãi có khi sẽ lấy tay xoa đầu Trữ Mặc, tình cảm trìu mến không cần phải nói.

Mà Trữ Mặc cũng hết sức hưởng thụ phần thâm tình này. Hắn vừa ăn trái cây, vừa xem tiết mục TV, trưởng bối bên cạnh truyền cho sự ấm áp, những điều này hết sức tuyệt vời.

Cho đến khi phòng ngủ hé mở một chút.

"Ta, ta muốn đến phòng vệ sinh."

"..."

"Nãi nãi, bài tập của ta rất, rất nhanh sẽ làm xong thôi."

"..."

"A Mặc, âm thanh trên TV thật lớn."

"..."

"Âm thanh ăn trái cây của các ngươi cũng quấy rầy đến ta..."

"..."

Trữ Mặc thật sự rất muốn hỏi tên ngốc tử đang chảy nước miếng nhìn trái cây trong tay hắn, rốt cuộc có phải trí năng thiếu hụt không vậy!

Trữ mặc tức giận đem trái cây trên bàn trà đẩy về phía trước, "Ngươi muốn ăn thì cứ tới đây, đừng lấy cớ ở đây dòm ngó, giả bộ cái gì chứ."

A Vượng lui phía sau cửa, vươn đầu, "Ta, ta còn phải đọc sách..."

Nhìn bộ dáng rối rắm, làm Lâm nãi nãi cười đến không thở nổi, bưng trái cây vào trong phòng, "Ôi chao, đứa cháu thông minh của ta, nhanh ăn đi, vừa ăn vừa làm bài tập."

A Vượng cười hì hì ngồi ở trên ghế, uống mấy ngụm nước trái cây, lại vừa khổ vừa nhăn lại mi, "Nhưng mà... Thầy giáo nói một công không thể làm hai chuyện."

Trữ Mặc thở dài cho tiêu giận.

Thật sự khó khăn, làm ngốc tử so với người thường còn khó hơn!

Đợi A Vượng cảm thấy mỹ mãn hoàn thành bài tập, đã là một tiếng sau, cùng lúc Trữ Mặc lãng phí không ít nước miếng, đem bài tập số học dạy A Vượng một lần.

Về phần A Vượng có tiếp thu tri thức này hay không, đây không phải việc Trữ mặc có thể phụ trách.

Sau khi lấy quần áo xong, hai người bị Lâm nãi nãi đuổi đi tắm nước nóng.

"Thời gian còn sớm, vào trong tạo bọt đi, nhưng không được tắm lâu, nửa tiếng phải đi ra."

A Vượng hứng thú với bọt tắm, vừa nghe nãi nãi nói như vậy, lập tức chạy vào, cỡi quần áo, vô cùng thích thú ngồi trong bồn tắm.

Trữ Mặc theo sau tiến vào phòng tắm, đóng cửa lại, bỏ con vịt đồ chơi chướng mắt trên mặt nước ra, trước ánh mắt u oán của A Vượng mà gội đầu, đổ dầu gội lên tóc xong mới tiến vào nhà tắm.

Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của A Vượng đã bị nước nóng làm cho hồng lên.

Trữ Mặc trừng mắt liếc hắn một cái, "Nhích vào bên kia chút, ta phải vào."

A Vượng nghe lời mà xê dịch, trong lúc đó hắn sơ ý ấn vào bắp đùi Trữ Mặc, cái tay này không biết nặng nhẹ, thoáng cái khiến cho Trữ Mặc đau đớn kêu thảm thiết giơ lên chân.

"Có biết đau lắm không! Ngươi là đồ đầu heo à!"

A Vượng rụt cổ, nhìn hồng ngân trên đùi Trữ Mặc mà lúng túng.

Sau đó A Vượng tự mình cào tóc, đi ra ngoài bồn tắm lau thân thể, 

Từ trên bóng đèn chiếu xuống làm đầu óc Trữ Mặc có chút mông lung.

Hắn khống chế không được mà nhìn A Vượng, nước chảy xuống lướt qua thân hình béo của ngốc tử, nam hài lớn lên không cao bằng hắn, da thịt cảm giác thật dễ nhìn... hết sức thoải mái.

Vì vậy sau khi tắm rửa xong mặc quần áo, Trữ Mặc thuận tay nhéo mông A Vượng một chút.

A Vượng chậm chạp, qua vài giây mới xoay người lại, dùng ánh mắt tố cáo, "A Mặc, sao ngươi lại nhéo ta."

Trữ Mặc không chút thay đổi, tỉnh táo mà mặc vào áo ngủ quần đùi, hướng cái ót A Vượng đánh một cái, " Nói nhiều như vậy làm gì? Nhanh mặc quần áo đi, bằng không bị cảm bây giờ, ngươi có muốn bị chích hay uống thuốc không."

A Vượng ủy khuất bết miệng, mặc nội khố vào, sau đó chân trần chạy ra khỏi phòng tắm.

"Nãi nãi, A Mặc khi dễ ta."

Trữ Mặc nghe xong thiếu chút nữa phun ra một búng máu.

Ngốc tử này lại còn học cáo trạng nữa!

May mà Lâm nãi nãi không có hỏi Trữ mặc khi dễ A Vượng như thế nào, chỉ lo lắng cho đứa cháu mặc xong quần áo, sau đó lấy máy sấy tóc, thay phiên giúp hai người làm khô tóc, "Tốt lắm, đi ngủ đi, ngày mai còn đi học."

A Vượng nằm ở trên giường, đối với nãi nãi nói "Ngủ ngon" .

Trữ Mặc cũng nói một tiếng như vậy.

Lâm nãi nãi vui vẻ cười, khi rời đi không quên đóng của lại.

Bên trong dần dần không còn âm thanh, chỉ nghe tiếng gió xào xạt bên ngoài.

A Vượng chỉ chốc lát thì nhắm hai mắt lại ngủ thiếp đi.

Trữ Mặc hoàn toàn không buồn ngủ mà lật qua lật lại, bình tĩnh bên ngoài nhưng trái tim lại rung động, cuối cùng nghiêng người đối mặt với A Vượng.

Trong bóng tối  khuôn mặt đối phương mơ hồ không rõ, nương theo ánh trăng nhìn thấy một khuôn mặt lộ vẻ đơn thuần, có loại cảm giác ấm áp cùng đáng yêu lây động lòng người.

Mao đầu tiểu tử Trữ Mặc, trong lòng xúc động khuynh thân hôn lên.

Khuôn mặt nhuyễn núc ních mà lại lộ ra sự ấm áp.


----------------------------------------

Rung động đầu đời =]]


2 nhận xét:

  1. thiệt dễ thương, thiệt đáng yêu a~
    quằng quại * tim hồng bắn tới tấp *
    dễ thương quá, chịu không nổi mà (~ ♥ 3♥ )~

    Trả lờiXóa
  2. A Vượng đáng yêu quás chừng

    Trả lờiXóa