Chương 02
"Mị ca ca! Mị ca
ca!"
"Tiểu Đông nhi, làm
sao vậy?" Nhìn vừa chạy vừa gọi ta chính là tiểu Đông nhi, ta cười hỏi.
"Ta đói bụng ... .
. ."
"Ha hả, tiểu Đông nhi
muốn ăn cái gì?"
"Mị ca ca làm cho thủy
tinh bao đi!"
"Thủy tinh bao sao?
Tiểu Đông nhi muốn ăn thủy tinh bao cỡ nào?"
"Cỡ nhỏ thôi!"
"Cỡ nhỏ sao, vậy tiểu Đông nhi
chờ Mị ca ca một lát, Mị ca ca sẽ đi làm cho ngươi."
"Ân! Mị ca ca phải
nhanh lên nhé!"
"Biết rồi."
Thủy tinh bao? Ha hả, trừ
bỏ thủy tinh bao, ta còn biết nhiều món điểm tâm khác nữa, khi ở khách sạn, ta cũng học được nhiều món.
Món nào ta cũng biết làm. Tại sao? Bởi vì ta tự mình học đấy. Từ nhỏ
mất đi cha mẹ, ca ca thường xuyên đi làm nuôi ta
Khi còn nhỏ đã vừa học vừa làm việc, cơm chiều cũng ăn bên ngoài, đến khuya
mới về nhà. Mà ta bởi vì trong nhà không ai nên cũng học nấu ăn, hơn nữa ta cảm thấy ca ca thường ăn bên ngoài, đối
thân thể không tốt, cho nên ta đi học nấu nướng. Mới đầu ta biết làm rất ít món, nhưng bởi vì cuộc sống luôn phải ăn, nên ta xem nhiều sách dạy nấu ăn, ta thông minh đích nên rất nhanh liền học được, hơn nữa ca ca nói ta có thể đi làm đầu bếp, vì thế ta trở thành đầu bếp chuyên dụng của ca ca, mỗi ngày giúp ca ca nấu ăn. Đi tới cổ đại, bởi vì sư phụ cùng mọi người chỉ biết nấu vài món ăn thôi, cho
nên chính mình liền thường thường trộm chạy tới phòng bếp làm chút thức ăn. Có một lần tiểu Đông nhi tham ăn vừa vặn ăn vụng thức ăn ta làm, lại đưa cho sư phụ cùng Bài ăn, kết quả. . . đương nhiên là ta trở thành đầu bếp của bọn họ, bất quá ta cũng vui vẻ, bởi vì nhìn đến bọn họ ăn ngon, chính mình cũng vui vẻ.
"Tiểu Đông nhi, thủy
tinh bao chuẩn bị xong rồi ."
"Thật tốt quá!"
"Đừng nóng vội, từ từ
ăn, thủy tinh bao còn rất nóng."
"Hô. . . Hô. . . Nóng
quá, nhưng mà ăn thật ngon."
"Tiểu Đông nhi thích
ăn thì tốt rồi." Ta cười với hắn.
"Tiểu Đông nhi ở trong
này ăn, Mị ca ca đi gọi sư phụ cùng sư huynh đến ăn."
"Ân!"
Sư phụ cùng Bài ở
nơi nào? Là ở cùng nhau sao? Đi thư phòng sư phụ nhìn xem.
"Sư phụ ở đây sao?"
Ta gõ cửa hỏi.
"Sư phụ?"
Không có? Chẳng lẽ là ở thư
phòng sau hoa viên? Hay là đang ở chòi nghỉ mát kia? Hai nơi đều có thể.
"Cũng không ở chỗ này
sao..." Đi vào hoa viên, nhìn không thấy bóng dáng sư phụ.
"Như vậy sư phụ hẳn là ở chòi nghỉ mát ." Phải nhanh chút, bằng không
thủy tinh bao sẽ bị tiểu Đông nhi ăn sạch toàn bộ.
"Sư phụ, Bài sư
huynh." Sư phụ thật sự ở chòi nghỉ mát kia, nhưng lại thật kỳ quái.
"Mị Nhi? Chuyện
gì?" Sư phụ quay đầu lại hỏi ta.
"Ta làm thủy tinh
bao, sư phụ các ngươi muốn ăn không?"
"Ân." Sư phụ cười
nói.
"Bài nhi, chúng ta đi ăn tinh bao trước đi."
“Dạ, sư phụ." Bài cười
trả lời sư phụ, nhưng mắt lại trừng ta.
"Mị Nhi, chúng ta đi
thôi."
“Dạ..."
Vừa rồi Bài cười trả lời sư phụ, nhưng lại trừng mắt ta? Một khắc kia thật sự làm ta giật cả
mình, tuy rằng biết Bài không thích ta, nhưng, ta có làm gì sai sao? Ta chỉ là hỏi bọn họ có muốn ăn thủy tinh bao không... Nghĩ nghĩ,
cũng đã cùng sư phụ bọn họ trở lại.
Đại sảnh.
"Tiểu Đông nhi, còn thủy tinh bao không?" Trở lại đại sảnh, nhìn đến tiểu Đông nhi vẫn
đang ăn, lo lắng thủy tinh bao một cái cũng không còn .
"Ân!" Tiểu Đông
nhi vừa ăn vừa nói.
"Đông nhi ngươi sắp đem thủy tin bao ăn hết rồi" Sư phụ cười nói.
"Bởi vì ăn thật ngon! Sư phụ cùng Bài ca ca cũng nhanh ăn đi."
"Được rồi, Đông nhi
ngươi đừng ăn nữa, sư phụ có chuyện muốn nói với các ngươi."
"Sư phụ có chuyện
gì?"
"Sư phụ ngày mai có
việc muốn xuống núi, có thể mấy ngày nữa mới trở về, cho nên các ngươi cứ an phận ở chỗ này, không cho một mình xuống núi."
"Đã biết, sư
phụ."
"Mị Nhi, tuy rằng Bài
nhi là sư huynh của ngươi, nhưng bọn họ nhỏ hơn ngươi, cho nên
ngươi phải chiếu cố bọn họ thật tốt."
"Sư phụ!" Bài
nghe sư phụ nói như vậy, bất mãn kêu to.
"Bài nhi, nghe
lời!"
“Dạ. . . Sư phụ." Sau
đó Bài oán hận trừng mắt ta, ai... Bài không thích ta... .
. . Không, phải nói là thực chán ghét
Ta, đến tột cùng... làm sai chỗ nào?
"Mị Nhi! Mị Nhi!"
"A? Ác! Dạ! Chuyện
gì?"
"Mị Nhi, tại sao lại ngẩn người?"
"Không. . . Không có
việc gì." Ai. . . Ta lại suy nghĩ đến ngẩn người... . .
.
"Đúng rồi, Mị Nhi có muốn cái gì không? Sư phụ xuống dưới chân núi mua cho ngươi." Nhìn đến Mị như thế, Tử nhịn không được muốn cưng chìu hắn, muốn hắn vui vẻ cười, không phải bộ dạng ngơ ngác không sinh khí.
"A? Sư phụ, có thật
không?" Sư phụ mua đồ cho ta? Thật vậy chăng?
"Ân, Mị Nhi muốn cái gì không?" Cho Mị đáp án khẳng định, Tử lại một lần nữa nói.
"Có! Có! Ta muốn
bột mì, búp bê bố ngẫu, mặt nạ hát bội, bội sức, kẹo hồ lô, còn có vài cuộn chỉ cùng vải vóc!" Ta hưng phấn nói.
"Mị Nhi, ngươi muốn cuộn chỉ cùng vải vóc làm cái gì?" Đối với Mị yêu cầu nhiều đồ
vật như vậy, Tử không có một tia bất mãn, ngược lại cười, hỏi Mị tại sao muốncuộn chỉ cùng vải vóc.
"Bởi vì phải làm quần
áo mới!"
"Mị Nhi biết may
vá?"
"Ân!"
"Như vậy Mị Nhi muốn vải màu gì?"
"Ngô... Không biết,
sư phụ thích màu gì?"
"Tại sao hỏi như
vậy?"
"Bởi vì ta làm
quần áo mới cho sư phụ!"
"A? ! Mị ca ca, ta
cũng muốn quần áo mới!" Tiểu Đông nhi nghe được có quần áo mới, cũng muốn một cái.
"Ha hả! Hảo, ta cũng
làm quần áo mới cho tiểu Đông nhi."
Tử mỉm cười nhìn tiểu Đông
nhi cùng Mị hai người, lúc Mị nói làm quần áo mới cho hắn,
trong lòng tràn đầy đích hạnh phúc, lại không lưu ý Bài ngồi một bên oán hận trừng mắt Mị, trong mắt toát ra vẻ đố kỵ cùng sát ý.
‘ Lãnh Dạ Mị... Ta muốn
ngươi biến mất trong thế giới này ! ’
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Yêu vũ Dạ Mị
Chương 03
"Sư phụ, trên đường phải
cẩn thận, hơn nữa nhớ phải nhanh trở về nha! "
" Mị Nhi... Yên tâm đi, sư
phụ mấy ngày nữa sẽ trở lại, đừng sầu mi khổ kiểm nữa, mấy hôm trước
không phải còn rất vui vẻ khi nghe tin sư phụ xuống núi sao?"
"Chính là. . . Ta sẽ nhớ sư phụ... "
" Mị Nhi..."
"Sư phụ, hay là sư phụ
cũng mang ta xuống núi, được không?"
"Thực xin lỗi, Mị Nhi, sư
phụ lần này không thể mang ngươi xuống núi... "
"Thật sự không được sao?"
"Mị Nhi, sư phụ lần sau mang ngươi xuống núi, được không?"
"Ân... Như vậy sư phụ phải giữ lời, lần sau mang ta xuống núi đích nha!"
"Ân. "
"thật tốt quá!"
Không biết Mị Nhi hiện tại ra sao? Hồi tưởng thời điểm chính mình rời đi cùng Mị Nhi nói
chuyện, Mị Nhi thật giống tiểu hài tử, thậm chí so với Bài bọn họ càng giống hơn, ta
nghĩ chính Mị Nhi cũng không phát hiện. Kỳ thật nhìn bộ
dáng kia của hắn, ta làm sao không muốn mang hắn theo... Bất quá, ta sợ Mị Nhi đến thế giới bên ngoài, sẽ muốn sống ở đó mà rời núi, rời mình đi. Kỳ thật ta thật sự ích
kỷ... Bất quá, nếu làm như vậy có thể giữ Mị Nhi ở lại bên cạnh mình, ta vẫn sẽ
tiếp tục ích kỷ như thế, làm cho Mị vĩnh viễn ở bên cạnh
ta.
"Mị Nhi..." Tử
nhẹ nhàng mà gọi tên người tưởng niệm.
"Sư phụ..." Đồng thời, Mị cũng nhẹ nhàng tên chính mình.
Ai... Sư phụ mới ly khai
hai ngày, cũng khiến ta không quen , ta giống như thực ỷ lại
sư phụ... Là bởi vì người thứ nhất ta gặp được trong thế giới này chính là sư phụ sao? Hiện tại cảm giác thật giống như ca ca không
ở bên cạnh, cảm thấy cô độc, tịch mịch, mặc dù có tiểu Đông nhi
làm bạn, nhưng không biết vì sao khi có sư phụ hoặc ca ca bên cạnh có một loại cảm giác an tâm, tín nhiệm không thể nói nên lời. Là bởi vì tiểu Đông nhi
vẫn còn là tiểu hài tử sao? Đáp án này đến hiện tại ta cũng không rõ ràng lắm...
Ai... Sư phụ nhanh trở
về là tốt rồi, bởi vì trừ bỏ vấn đề đó, còn có một vấn đề lớn,
chính là, Bài từ khi sư phụ rời đi vẫn luôn oán hận trừng mắt ta, giống như ta là kẻ thù giết cha hắn... Ta
rốt cuộc làm sai chuyện gì? Có phải bộ dạng ta cùng cừu nhân của hắn giống nhau? Hắn vẫn trừng mắt như vậy, tuy rằng cũng đã
quen, nhưng tinh thần áp lực vẫn rất lớn
Ác! Ta muốn hỏi
hắn tại sao trừng mắt ta? Nhưng chỉ sợ hắn sẽ không để ý tới ta... ... Bởi vì từ khi ta được sư phụ cứu trở về, Bài hắn đều
rất ít nói chuyện với ta, thậm chí một câu cũng chưa nói, chẳng
lẽ ta thực làm người khác ghét đến thế sao?
"Ai..."
"Tỉnh đi... Trở về
phòng ngủ mau."
Tâm
tình buồn bực, chậm rãi hướng gian phòng của mình đi đến, hy vọng đêm nay có thể ngủ một
giấc ngon... ...
"Mị..."
"Ai?" Ai kêu ta?
Nhìn lại, nguyên lai là Bài.
"Bài sư huynh? Có
chuyện gì không?"
"Ta có thể nói chuyện được không?"
"Có thể..." Bài
hắn muốn nói với ta điều gì?
"Đi theo ta."
"Đi chỗ nào. . .
?"
"Đi theo ta, ta
không muốn đánh thức Đông nhi, ngươi cũng không muốn hắn nghe thấy mà?"
"Ân..."
Ai... . . . Là phúc không
phải họa, là họa tránh không khỏi. Chung quy cảm thấy không thể quay đầu lại, là ta đa tâm sao?
"Bài sư huynh, rốt
cuộc có chuyện gì muốn nói với ta?"
"Sa... Sa... ..."
Đáp lại ta chỉ là thanh âm lá cây bị gió thổi bay, Bài vẫn đưa lưng về phía ta, không lên tiếng.
"Bài sư huynh?"
"Tại sao ngươi lại xuất
hiện... ? Nếu ngươi không xuất hiện, sư phụ sẽ không như vậy... ..."
"Bài sư huynh...
?" Bài hắn đang nói cái gì... ? Sư phụ hắn làm sao vậy?
"Chỉ cần ngươi biến
mất, hết thảy sẽ trở lại nguyên bổn!"
"A? !" Bài. . .
Bài hắn muốn giết ta sao? !
"Biến đi..."
Bài cầm kiếm, hướng ta từng bước đi đến.
"Tại. . . Tại
sao?" Ta không rõ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
"Bởi vì ngươi không
nên xuất hiện ở nơi này. . . Là ngươi! Là ngươi khiến sư phụ hắn..." Bài
lời còn chưa dứt, liền cầm kiếm hướng ta đâm tới.
"Ô..." Cũng may
né tránh kịp, bã vai bị đâm bị thương.
"Hừ!"
"Hô. . . Hô..."
Làm sao bây giờ? Không có võ công ta sao phòng bị Bài? Độc dược tùy thân có thể sử dụng, hơn nữa cũng dùng không được. Liền dùng khinh công rời
đi, cũng nhất định sẽ khiến Bài đuổi theo, làm sao bây giờ... ...
"Đừng nghĩ cách chạy thoát, đêm nay là ngày giỗ của ngươi!"
"Nếu không trốn chính là tên đại ngu ngốc!" Đừng để ý nữa, chạy thoát rồi tính sau!
"Hừ! Ngươi chạy
đi đâu cho thoát!"
"Hô. . . Hô... Hô... .
. ." Nguy rồi! Bắt đầu không có khí lực, là do chảy nhiều máu sao... Không thể cứ như vậy. Buông xuôi sao, khó có thể được sống lại, ta không thể chết như vậy!
"Ngừng giãy dụa đi.
. . Người không còn đường để trốn !" Khuôn mặt người trước mắt lộ ra biểu tình hung ác.
"Hô. . . Hô... . .
." Phía sau là huyền nhai không đáy, thật là không còn đường sao...
"Tại sao? Tại sao đối xử với ta như vậy?"
"Ta yêu Tử! Ta không muốn trong mắt hắn có sự tồn tại của người khác!"
"Ngươi. . . Ngươi yêu
sư phụ... ?"
"Từ nhỏ khi hắn thu nhận ta, ta liền yêu hắn!"
"Cái gì..."
"Chính là. . . Hắn
hiện tại trong mắt chỉ có ngươi! Sự tồn tại của ngươi với hắn mà nói rất đặc
biệt... ..."
"Bài sư huynh..."
"Đừng gọi ta như vậy! Chỉ cần
qua đêm nay, ngươi sẽ biến mất khỏi thế giới này!" Bài từng bước hướng ta đi đến.
"Ô..." Bài sẽ giết chết ta, chẳng lẽ ta sẽ chết đi như vậy sao?
Không! Không thể! Một khi đã như vậy... ...
"Ngươi đã muốn ta
biến mất, ta đây liền biến mất... ..."
Thân mình thả xuống huyền nhai, nghênh đón ta là vực sâu không đáy,
buông tay chỉ hy vọng có một tia cơ hội sinh tồn . .
...
Gió thổi bay,
lá cây ‘ sa. . . Sa. . . ’ như rên rỉ, cùng với Mị như một câu nói cuối cùng
Quanh quẩn câu nói ... . . .
" Sư phụ, hữu duyên tái
kiến... ... ... "
kể từ đây em bắt đầu hành trình rải tình vô ý của mình
Trả lờiXóakể từ đây em bắt đầu hành trình rải tình vô ý của mình
Trả lờiXóahay quá nàng ak
Trả lờiXóaTới chương 2
Trả lờiXóathật ko có gì để mà nói với ẻm mà.
Trả lờiXóa