"Công tử, thỉnh nâng hai tay lên."
"Ân..." Bất đắc dĩ nhìn may sư trước mắt đang đo cơ thể ta, kỳ thật quần áo cứ mua như vậy không phải tốt sao, tại sao lại muốn đo làm chi? Để người khác đo cơ thể, thật sự khiến cho ta không quen. Nghĩ đến vừa rồi Nguyệt dẫn ta bước vào ‘ Miên Tú Trang ’, đã bị người đưa vào đại sảnh, tiếp theo đã có may sư đo cơ thể ta , tốc độ nhanh cực nhanh.
"Công tử, đã xong rồi."
"Cám ơn." Ta cười nói, cũng không có lưu ý may sư nhìn nụ cười của ta mà đỏ mặt, cùng với Nguyệt đối với hắn đầy căm tức. Quá tốt! Rốt cục đo xong, đứng lâu như vậy thật là mệt chết đi được! Ôm lấy Tiểu Bạch, còn muốn quay về bên người Nguyệt, Nguyệt đã hướng ta đi tới.
"Mị Nhi, mệt sao? Mau tới đây nghỉ ngơi đi." Nguyệt nắm tay ta ngồi trên đùi hắn.
"Nguyệt?" Ta hình như chỉ đáp ứng lúc ăn cơm mới ngồi như thế thôi? Tại sao hiện tạicũng như vậy?
"Mị Nhi, ngồi như vậy có vẻ khá thoải mái hơn phải không?" Nguyệt 'cười' nói với ta. Ta nhìn hắn một cái, cũng không trả lời, chỉ bộ dạng ‘ tươi cười ’ của Nguyệt, mà cùng hắn tranh luận, chịu thiệt cuối cùng là ta.
"Màu đen!" Ta thích nhất màu đen, bởi vì ta màu đen cho ta cảm giác thần bí!
"Màu đen?" Nguyệt nhíu mày.
"Nguyệt, làm sao vậy?" Nguyệt không thích màu đen sao?
"Mị Nhi còn thích màu sắc gì khác không?" Nguyệt lại hỏi.
"Ngô... Kỳ thật màu gì ta cũng thích, nhưng thích nhất là màu đen."
“Vậy sao?" Nguyệt như có điều suy nghĩ.
"Nguyệt làm sao vậy?"
"Không có, chỉ là suy nghĩ Mị Nhi nên mặc màu gì đẹp."
"Vậy ta mặc màu gì đẹp?" Ta tò mò hỏi han.
" Mị Nhi của ta mặc màu gì cũng đẹp."
"Ác ha hả ha hả ha hả!" Đột nhiên truyền đến tiếng cười bén nhọn.
"Lão bản!" ‘ Miên Tú Trang ’ từ trên xuống dưới từ người hầu đến may sư cung kính kêu lên.
"Phỉ Nguyệt, thật lâu không gặp." Tiếng cười bén nhọn truyền đến, người tới đầu đội bảo thạch châu sai, mặc hoa lệ cẩm y, dáng người thon thả, dung mạo xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt ngập nước, làm người ta gặp khó khăn quên.
"Ngọc Lưu Ly." Nàng kêu ngọc lưu ly sao? Tên cùng nàng thực tương xứng.
"Nguyệt cùng nàng là bằng hữu sao?" Ta hỏi.
"Ân..." Nguyệt trả lời ngữ khí có chút lạ...
"A a! Hảo cho một tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, so với ta còn xinh đẹp hơn, Phỉ Nguyệt thật sự may mắn." Ngọc Lưu Ly tuy rằng đối với nguyệt nói, nhưng ánh mắt lại nhìn ta."Xin chào, ta là lão bản ‘ Miên Tú Trang ’, gọi ta Ngọc Lưu Ly là được ." Ngọc Lưu Ly mỉm cười nói với ta.
"Xin chào, Ngọc Lưu Ly gọi ta Mị là được rồi." Ta cũng mỉm cười đáp lại.
"Mị muốn làm quần áo sao?" Ngọc Lưu Ly hỏi ta.
"Ân."
"Ha hả! Vậy quần áo của Mị để ta tới làm nhé?" Ngọc Lưu Ly vẻ mặt chờ mong Nguyệt đang ôm ta.
"A. . . ?" Ngọc Lưu Ly muốn đích thân làm quần áo cho ta ? Ta không có nghe lầm chứ?
"Phỉ Nguyệt, quần áo của Mị để ta tới làm nhé?" Ngọc lưu ly lại hỏi.
"Hảo." Nguyệt lo nghĩ một hồi đáp.
"Ha hả! Phỉ Nguyệt ngươi yên tâm, ta sẽ làm ra quần áo xinh đẹp tặng Mị!"
"Tốt nhất mỗi màu sắc đều may cho Mị Nhi, hơn nữa kiểu dáng đều khác nhau."
"Đã biết! Các ngươi muốn nhất định ở đây lâu một chút."
"Ân."
Nghe hai người nói, ta vừa nghe Nguyệt nói ‘ Tốt nhất mỗi màu sắc đều may cho Mị Nhi, hơn nữa kiểu dáng đều khác nhau. ’. . .
. . . A? !"Nguyệt!" Ta gọi lại.
"Mị Nhi, làm sao vậy?"
"Nguyệt vừa mới nói màu làm một bộ quần áo sao?"
"Ân."
"Tại sao? Ta không cần nhiều quần áo như vậy! Hơn nữa như vậy thực lãng phí tiền." Ta đứng đắn nói.
"Ta mua cho Mị Nhi nhiều quần áo chút không tốt sao? Hơn nữa Ngọc Lưu Ly làm quần áo rất được, Mị Nhi mặc vào nhất định sẽ rất đẹp!"
"Nhưng. . . Cũng không cần mỗi loại màu may một bộ?" Nếu mỗi màu làm một bộ, đây chẳng phải là ít nhất mười bộ sao?
"Mị, quần áo không ngại nhiều, hơn nữa cho dù ngươi không cần, Phỉ Nguyệt cũng làm cho ngươi nhiều quần áo thôi!" Ngọc Lưu Ly cường điệu nói.
"Ân..." Ta thở dài. . . Tuy rằng ta biết Nguyệt chính là như vậy, nhưng mặc như vậy ta cảm thấy thực lãng phí!
Cũng bởi vì câu nói ‘ Tốt nhất mỗi màu sắc đều may cho Mị Nhi, hơn nữa kiểu dáng đều khác nhau ’ , ta cùng Nguyệt lưu lại ở ‘ Miên Tú Trang’ đã một tháng . Ta phát hiện Ngọc Lưu Ly nói chuyện dùng từ có chút rất giống người hiện đại! Tò mò hỏi mới biết được... Ngọc Lưu Ly giống ta là người hiện đại! Ngọc Lưu Ly nàng so với ta đến trước hai năm, nàng nói là bởi vì bị tai nạn xe cộ mà xuyên qua tới đây, lúc đầu nàng thực bần cùng đáng thương, xém chút bán thân vào kỹ viện, may mắn nàng được một hộ gia đình thu dưỡng. Ngọc Lưu Ly có một đôi tay làm quần áo rất tốt, hấp dẫn rất nhiều người thích quần áo của nàng, cho nên nàng liền sáng lập ‘ Miên Tú Trang ’ giúp người làm quần áo. Ngọc Lưu Ly đã biết ta cùng nàng là người hiện đại giống nhau, đối ta thực chiếu cố, hơn nữa thường thường nói với ta chuyện ở hiện đại mà nàng trải qua, cho nên trong khoảng thời gian này ta thật sự rất vui vẻ.
Đối với hai người ở trong khoảng thời gian này chiếu cố, vì cảm tạ bọn họ, ta thời gian rãnh, liền một mình trong phòng may vá cùng thêu thùa một chút, bởi vì ta muốn làm một bộ áo khoác cùng tay khăn cho Nguyệt cùng Ngọc Lưu Ly, xem như tạ lễ bọn họ, đương nhiên chuyện này Nguyệt và Ngọc Lưu Ly không biết đích!
"Mị! Mị!" Ngọc Lưu Ly hưng phấn kêu to chạy vào đại sảnh, hoàn toàn không tao nhã như ngày thường.
"Ngọc Lưu Ly, làm sao vậy?" Có chuyện gì làm Ngọc Lưu Ly hưng phấn như vậy?
"Mị, ta đã làm xong y phục cho ngươi ! Mau tới mặc thử đi!" Ngọc Lưu cười Ly sáng lạn.
"Ân." Thấy nàng cao hứng như thế, tâm tình của ta cũng cao hứng theo.
"Ngọc Lưu Ly, Mị Nhi đem quần áo mặc thử xong, ngươi chọn một bộ Mị Nhi mặc đẹp nhất cho ta xem. Mị Nhi, ta ở chỗ này chờ Nngươi." Nguyệt nói.
"Đã biết!" Ngọc Lưu Ly nói xong liền lôi kéo ta bay nhanh vào phòng.
"Mị, đã xong, mặc vào cái này cho Phỉ Nguyệt xem đi!" Một bộ lại một bộ, không biết thay đổi bao nhiêu bộ, rốt cục có thể không cần tiếp tục thay đổi!
"Ân." Ngọc Lưu Ly tự mình thiết kế quần áo cho, thật sự rất đẹp...
"Ta đặc biệt vì Mị làm quần áo này đó! Mị thật sự mặc rất đẹp, ta nghĩ không ai sẽ mặc đẹp hơn ngươi ! haizz, đến đến đến, ta thay ngươi cột tóc."
"Cám ơn..." Ta giống như búp bê cho Ngọc Lưu Ly lăn qua lăn lại... ...
"Phỉ Nguyệt, Mị thay xong chưa?" Nguyệt hướng Ngọc Lưu Ly bên kia nhìn lại, nhưng nhìn thấy Ngọc Lưu Ly, mà không thấy mị.
"Mị Nhi đâu?" Nguyệt nghi hoặc hỏi.
"A? Mị ngươi tại sao không tiến vào?" Nhìn Mị vẫn đứng ở phía sau cửa, Ngọc Lưu Ly hỏi.
"Ta..."
"Mị, đừng thẹn thùng , ngươi xinh đẹp như vậy, Phỉ Nguyệt nhất định thực thích!"
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà, mau vào!" Ngọc Lưu Ly không để ý tới Mị phản bác, cường thế kéo Mị tiến đại sảnh, đến lúc người trong đại sảnh vừa nhìn thấy Mị, toàn bộ đều tĩnh lặng lại, ngơ ngác nhìn Mị.
"Nguyệt... . . ." Chịu không nổi mọi người ánh mắt cực nóng, ta nhẹ nhàng gọi Nguyệt. Mà Nguyệt vừa nghe Mị kêu mình, lập tức phục hồi tinh thần lại, tiến lên gắt gao đem Mị ôm vào trong ngực.
"Nguyệt?" Nguyệt làm sao vậy?
"Mị Nhi. . . Mị Nhi. . . Mị Nhi... Mị Nhi của ta thật đẹp... . . ." Nguyệt nhìn Mị trong lòng ngực thì thào nói.
Lúc này Mị mặc áo dài màu đen tinh tế , nơi tay cánh tay áo khoát màu đen hiện lên hắc tuyến tú thượng đặc biệt đồ án, lộ ra áo dài màu đen cùng tin tế bả vai, mái tóc đen rối tung trên người, chỉ có bên phải được Ngọc Lưu Ly dùng trâm cài thật dài cố định , đặc biệt thấy được một ít tóc vàng bên trái, toàn bộ tạo hình làm cho Mị có một loại cảm giác yêu mỵ, đương nhiên Mị hắn không tự cảm thấy được.
"Nguyệt..." Cũng không thể dùng từ đẹp để hình dung ta. . .
"quần áo của ‘ Miên Tú Trang ’ quả nhiên thích hợp Mị Nhi nhất !" Nguyệt tán thưởng nói.
"Nguyệt. . . hảo, bây giờ ta liền cởi nó ra..."
"Ta mới không cho Mị Nhi cởi!"
"Ha hả a!" Nhìn hai người trước mắt, Ngọc Lưu Ly chỉ cười không nói.
"A! Đúng rồi!" Như nhớ ra cái gì, ta ly khai ôm ấp của Nguyệt, bước nhanh trở về phòng, đem áo khoác cùng khăn tay đã làm xong lấy ra, đưa cho Nguyệt cùng Ngọc Lưu Ly.
"Mị Nhi?" "Mị?"
"Này. . . Là tạ lễ, hy vọng các ngươi thích." Ta cười nói.
"A! Nguyên lai Mị hiểu biết may vá cùng thêu, làm khá đẹp! Cám ơn ngươi." Ngọc Lưu Ly vui vẻ nói.
"Nguyệt?" Nhìn Nguyệt không nói gì, là không vui sao?"Nguyệt. . . Ngươi không thích sao?"
"Không phải, Mị Nhi đưa cái gì ta cũng thích, vừa nãy ta chỉ là rất cao hứng , bởi vì đây là lễ vật đầu tiên Mị Nhi tặng ta." Nguyệt lại ôm ta nói.
"Nguyệt thích thì tốt rồi."
"Ân! Nếu quần áo Mị Nhi làm xong rồi, vậy chúng ta ngày mai lên đường, được không?" Nguyệt hỏi.
"... Ân." Tuy rằng có thể đi chung quanh du lịch, nhưng mà. . . Đó không phải sẽ cùng Ngọc Lưu Ly tách ra sao?
"Mị! Ta muốn cùng đi với các ngươi!" Ngọc Lưu Ly như biết ta đang suy nghĩ gì nói.
"Không thể!" Nguyệt lập tức phủ quyết yêu cầu của Ngọc Lưu Ly.
"Tại sao?"
"Không thể chính là không thể!"
"Nguyệt..." Ta nhẹ nhàng gọi .
"Mị Nhi, làm sao vậy?" Nghe được thanh âm ta gọi hắn, Nguyệt hồi phục nét dịu dàng hướng ta hỏi.
"Nguyệt, chúng ta mang Ngọc Lưu Ly cùng đi... Được không?" Ta khẩn cầu nói.
"Mị Nhi. . . Tại sao. . . ?"
"Nguyệt, Ngọc Lưu Ly là bằng hữu đầu tiên ta quen biết, ta cũng không muốn cùng nàng tách ra... Chúng ta liền mang nàng cùng đi, được không?"
"Đúng! Đúng! Ta cũng không muốn cùng Mị tách ra!" Ngọc Lưu Ly phụ họa nói.
"Nếu Mị Nhi thích, liền mang cho nàng đi luôn." Nguyệt thở dài nói.
"Ta thích Nguyệt nhất!" Ta cao hứng hôn một hơi trên mặt Nguyệt.
Nhìn Mị cùng Ngọc Lưu Ly cao hứng cười, Nguyệt xoa mặt vừa được Mị hôn, lập tức giương lên nụ cười. Mị vừa mới nói ‘ ta thích Nguyệt nhất! ’ những lời này, chính là làm cho Nguyệt càng thêm sẽ thể ly khai Mị.
Bạn ơi câu cuối hình như là "không thể ly khai" mới phù hợp chứ...
Trả lờiXóaThanks nhiều đã edit chương này nha