... . . . Mới rồi, ta có phải vừa nghe điều gì đó thật kinh người không. . . ?
A! Ta nhất định nghe lầm . . . Đúng! Ta nhất định là nghe lầm . . . Nghe lầm ... . . .
"Mị Nhi, không nên giả bộ như không nghe thấy gì... . . ."
Cái gì cũng nghe không được. . . Cái gì cũng nghe không được... Cái gì cũng nghe không được... ... . . .
"Mị Nhi, không để ý tới ta. . . Ta chính là muốn để ý ngươi..."
Cái gì cũng nghe không được. . . Cái gì cũng nghe không được... A? Hôn ta? Ta không muốn!
"Ta không muốn!" Cố gắng đẩy cái ôm ấp của Điệp Quân, chính là lại giãy không được. Thoạt nhìn Điệp Quân thực yếu đuối nhưng lực so với chính mình còn muốn lớn hơn.
"Mị Nhi cũng không có lựa chọn đâu, Mị Nhi hiện tại đã là người của ta."
"Ta không phải! Ta không cần ta không cần ta không cần!" Ta không thuộc về bất luận kẻ nào!
"Mị Nhi thật sự là không ngoan... . . ."
"Buông! Ta. . . Ngô... ... . . ." Trừng lớn hai mắt, ngây ngẩy nhìn người trước mắt đang hôn mình.
Bừng tỉnh, Mị không ngừng giãy dụa, đôi môi ngọt như mật đường làm cho Điệp Quân nghiện, luyến tiếc buông ra, ngược lại hôn càng sâu.
"Mị Nhi. . . Thật sự là rất ngọt... . . ." Điệp Quân rốt cục buông Mị ra, chính là vẫn quyến luyến đôi môi Mị không thôi, đầu lưỡi không ngừng đích ở đôi môi Mị khẽ liếm khẽ hút .
"Ô! Buông ra..."
"Ta vĩnh viễn cũng sẽ không buông ra, Mị Nhi vĩnh viễn đều là người của ta."
"Dựa vào cái gì nói ta là của người của ngươi? Buông!"
"Dựa vào cái gì? Bằng thân thể của ngươi. . . Sẽ có ký hiệu thuộc về ta ... . . ." Điệp Quân sáng lạn cười, chính là ở trong mắt Mị đó là nụ cười của ác ma.
"Ký hiệu. . . ?" Hắn. . . Hắn muốn làm cái gì? !
"Mị Nhi, ngủ một hồi đi, khi...tỉnh lại, ngươi chính là của ta... ..."
"Cái gì. . . Sao... . . ." Đột nhiên cảm thấy trên cổ đau xót, sau đó liền mất đi tri giác.
Ôm Mị đang mê man trên giường, Điệp Quân gọi hộ vệ ngày đó ở bên cạnh hắn .
"Ảnh!"
"Chủ tử, có gì phân phó?" Nam tử tên Ảnh giống như gió bay đến.
"Kêu Lạc đến."
“Dạ, chủ tử!"
Ở nơi khác, Nguyệt cùng Ngọc Lưu Ly đang đến trước ‘ Túy Mộng Lâu ’, hơn nữa không cần nửa ngày đường, cũng sắp tới rồi. Nguyên nhân là bọn họ ngày đêm càng không ngừng chạy, rất sợ Mị không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Chính là, lần này bọn họ thật sự có thể mang đi Mị về sao? Bởi vì vận mệnh luôn không theo ý mình... . . .
"Chủ tử, gọi Lạc đến có gì phân phó?"
"Lạc, thay hắn khắc ‘ Điệp ’." Điệp Quân dương tay chỉ về phía trước.
"!" Lạc trong lòng kinh ngạc một hồi, bởi vì người bị khắc ‘ Điệp ’ chứng tỏ là người của Điệp Quân, được Điệp Quân coi trọng nhất, thương yêu nhất, người của ‘ Ẩn ’ cùng ‘ Túy Mộng Lâu ’ không thể thương tổn, cũng đồng dạng hắn có phân phó hai nơi này.
Định thần lại, chậm rãi đi đến bên giường, nhìn đến tiểu mỹ nhân làm cho người ta kinh diễm.
Định thần lại, chậm rãi đi đến bên giường, nhìn đến tiểu mỹ nhân làm cho người ta kinh diễm.
"Lạc, ngươi nói ‘ Điệp ’ khắc ở đâu thì đẹp?" Nhẹ tay xoa hai má Mị.
"Trên lưng."
"Ác? Mị Nhi, ngươi nói khắc trên lưng được không..." Điệp Quân đối với Mị đang mê man nói.
Lạc chỉ là lẳng lặng đứng ở một bên, chờ đợi Điệp Quân phân phó, nhưng đồng thời cũng cẩn thận đánh giá Mị đang mê man, có thể được khắc ‘Điệp ’, là người Điệp Quân coi trọng nhất, yêu thương nhất. Dung mạo kinh diễm, thật là có thể khuynh đảo chúng sinh, nhưng Lạc càng muốn biết, có thể hấp dẫn Điệp Quân, là một người như thế nào.
"Lạc, liền khắc vào trên lưng đi, thuốc màu... Ngươi nên biết làm như thế nào?"
“Dạ, chủ tử."
"Ngươi đi chuẩn bị, ta hiện tại phải xử lý một sự tình, lúc trở về, ta muốn nhìn thấy tác phẩm hoàn thành."
“Dạ, chủ tử."
"Ảnh!" Đi ra hoa viên ngoài phòng, Điệp Quân gọi .
"Chủ tử, hắn đã ở trong ‘ Túy Mộng Lâu ’ ."
"Hắc. . . Chúng ta liền cùng hắn vui đùa một chút đi..." Nghiền ngẫm cười, Điệp Quân hướng về đại sảnh ‘ Túy Mộng Lâu ’ .
"Xin hỏi công tử có chuyện gì?"
"Ngươi. . . Chính là lão bản ‘ Túy Mộng Lâu ’ ?" Nguyệt cùng Ngọc Lưu Ly đồng dạng kinh ngạc nhìn Điệp Quân, bởi vì không thể tưởng được lão bản ‘ Túy Mộng Lâu ’ chính là nam tử ngày đó.
"Đúng vậy, xin hỏi công tử có chuyện gì?"
"Ngươi có từng thấy Mị Nhi?"
"Mị Nhi?" Điệp Quân lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
"Chính là nam tử ngày đó khiêu vũ" Ngọc Lưu Ly bên cạnh Nguyệt đáp.
“Dám hỏi. . . Công tử, tại sao hỏi ta có từng thấy hắn? Hắn không phải vẫn đi cùng các ngươi sao?" Vẻ mặt cùng ngữ khí hoặc đích, tựa như thật sự cái gì cũng không biết, chính là, có ai biết những biểu hiện này là giả dối?
"Ngươi thật không có gặp qua Mị Nhi?" Nguyệt không tin nam tử trước mắt, trực giác nói với hắn, nam tử trước mắt không đơn giản.
"Công tử không tin, có thể ở ‘ Túy Mộng Lâu ’ kiểm tra một lần." Điệp Quân nhìn thẳng Nguyệt, vẻ mặt nghiêm túc làm cho người ta không thể không tin tưởng hắn.
"Phỉ Nguyệt. . . Mị thật sự có thể không ở trong này... . . ." Ngọc Lưu Ly tin Điệp Quân.
"Hừ... . . . Chúng ta rời đi..." Lạnh lùng nhìn Điệp Quân liếc mắt một cái, cũng không quay đầu lại mà rời đi, bởi vậy xem nhẹ nụ cười thắng lợi trên mặt Điệp Quân.
Hai người khoảng cách rõ ràng là gần như vậy, chính là lại không thấy được đối phương, lần này chia lìa, không biết khi nào có thể gặp lại; Lúc gặp lại không biết là cao hứng hay hối hận, hối hận lúc trước sai lầm làm cho mình mất đi?
"Lạc, hoàn thành chưa?"
“Dạ, chủ tử."
Điệp Quân bước nhanh bên người Mị, nhìn hình xăm trên lưng Mị, vừa lòng cười.
"Lui ra đi."
“Dạ, chủ tử." Lạc nhìn nhìn Mị, sau đó xoay người rời đi.
Điệp Quân dịu dàng đích ôm lấy Mị trắng nõn, làm cho hắn ghé vào trên người mình, nhẹ nhàng xoa hình xăm trên lưng Mị tà mị cười. Bên phải lưng khắc ‘ Điệp ’ đỏ như máu, tương đương ấn ký của Điệp Quân, tiên diễm đến loá mắt, phần đuôi ‘ Điệp ’ đường cong duyên dáng vươn dài đến eo, trông rất sống động. Hơn nữa Điệp Quân bảo Lạc sử dụng thuốc màu dị thường đặc biệt, chỉ cần nhiệt độ cơ thể Mị quá cao, thuốc màu sẽ trở nên sống động, khiến ‘ Điệp ’ như con bướm vũ động, đẹp đẽ dị thường.
"Mị Nhi, hiện tại ngươi thuộc về ta..."
"Cả một đời đều là thuộc về ta... ..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét