Chương 09
"Nguyệt, là mứt quả
ghim thành xâu à!" Một tay ôm Tiểu Bạch, một tay nắm Nguyệt, bước nhanh về
phía lão bá bán mứt quả ghim thành xâu đi đến.
"Ha hả, công tử, muốn
ăn mứt quả ghim thành xâu sao?" lão bá bán mứt quả ghim thành xâu cười nói.
"Nguyệt, ta có thể ăn không?" Quay đầu lại hỏi Nguyệt, bởi vì trên người ta không có tiền!
"Ân, Mị Nhi thích là
có thể ."
"Cám ơn." Nhìn Nguyệt mua cho ta mứt quả ghim thành xâu, ta cao hứng nói.
Nguyệt lộ ra sủng nịch tươi cười, đem mứt quả ghim thành xâu đưa trước mặt Mị, đối Mị nói
"Đến, ta uy ngươi ăn." Bởi vì Mị giờ phút này chỉ chú ý mứt quả ghim
thành xâu, cho nên cũng tùy vào hắn. Để Mị há mồm cắn một viên mứt quả
ghim thành xâu, lúc chậm rãi hàm nhập miệng bốn phía vang lên thanh âm nuốt nước miếng, bất quá Mị bản nhân không có
phát giác thanh âm phát ra bởi vì mình.
"Nguyệt, ngươi cũng ăn
một viên đi, ăn thật ngon!" Có thể ăn mứt quả ghim thành xâu thật
sự là hạnh phúc, ở hiện đại rất khó ăn đến món này!
"Như vậy Mị Nhi uy ta
ăn, được không?" Nguyệt tính trẻ con nói, đồng thời trong lòng là
muốn cho người xung quanh hâm mộ.
"Được... Đến, há
mồm." Ta tiếp nhận mứt quả ghim thành xâu trên tay nguyệt, đưa tới trước mặt Nguyệt, nguyệt há mồm cắn một viên.
"Mị Nhi uy đặc
biệt ngọt!"
"Được rồi! Các ngươi
đừng ân ái nữa, người xung quanh đều nhìn kìa." Ngọc Lưu Ly đột
nhiên nói.
"Ngọc Lưu Ly! Ta không có!" Ai cùng hắn ân ái chứ?
"A a! Mị mặt đỏ làm cho người ta muốn hôn một cái!" Ngọc Lưu kích động chạy tới muốn hôn ta một hơi, bất quá Nguyệt nhanh tay lẹ mắt mà đem ta kéo vào trong ngực.
"A! Phỉ Nguyệt thật là bá đạo!" Ngọc Lưu Ly thất vọng nói."Bất quá như vậy cũng tốt,
bằng không có người sẽ đem Mị đoạt mất!"
"Ngươi cảm thấy có đươcj cơ hội này sao?" Nguyệt hỏi lại Ngọc Lưu Ly.
"Thế sự khó, nhưng cũng rất khó nói. Mị chính là tiểu mỹ nhân khó kiếm, dịu dàng thiện
lương, lại biết làm nhiều thứ, việc bị người lên kế hoạch cướp đi là
chuyện sớm hay muộn thôi!" Ngọc Lưu Ly thâm ý nói.
"A? Ngọc Lưu Ly... Các
ngươi đang nói cái gì. . . ?" Cái gì cướp đi không cướp đi? Ta tại sao lại bị người đoạt đi? Ta chính là nam mà... ...
Chẳng lẽ nơi này cũng có buôn bán người?
"Ha hả! Trước tìm chỗ nghỉ
ngơi đi, ta sẽ nói cho ngươi nghe." Ngọc Lưu Ly cười nói.
"Ân..." Ta vừa rồi có phải không nên nói chuyện. . . ?
"Mị, ngươi thật sự cái
gì cũng không biết?" Tìm được chỗ dừng chân, mới vừa ngồi xuống
không lâu, Ngọc Lưu Ly hỏi ta.
"Ta biết cái
gì?"
"Phỉ Nguyệt, ngươi
chưa cùng mị nói sao?" Ngọc Lưu Ly quay đầu hỏi Nguyệt.
"Không có..."
"Nguyệt chưa cùng ta
nói cái gì?" Ta đầu óc một mảnh hỗn loạn.
"Mị, ngươi có biết bốn
phía đều có rất nhiều người nhìn ngươi?"
"Ân, ta biết! Ở trên
đường lúc ăn mứt quả ghim thành xâu, còn có lúc vừa mới tiến vào, nhưng mà tại sao bọn họ lại nhìn ta?"
"Ngươi biết không? Ở
trong này nam nữ lập gia đình hoặc là nam nam hôn phối đều là thiên kinh địa
nghĩa, cho nên tiểu mỹ nhân khó gặp giống ngươi, chính là rất nhiều người sẽ như hổ rình mồi!"
"A? !" Nguyệt
cũng không nói với ta.
"Cho nên ngươi phải
cẩn thận chút, tốt nhất ở lại bên người Phỉ Nguyệt, bằng không để cho
người ta bán đi cũng không biết! Biết không?" Ngọc Lưu Ly cường thế nói.
"Đã biết..." Tuy
rằng ta biết là tốt cho ta, nhưng Ngọc Lưu Ly cũng không cần hung như vậy?
"Mị Nhi, không cần lo
lắng, ta sẽ bảo hộ Mị Nhi." Nguyệt dịu dàng nói.
"Ân..." Kỳ thật,
ta thật sự rất muốn hỏi, ta cùng Nguyệt có phải đã bị mọi người tưởng là một đôi tình lữ? Nhưng mà. . . Ta không thể nói ra
"Vậy cũng tốt, như vậy
ta về phòng, hôm nay nghỉ ngơi trước, ngày mai mới đi bốn phía ngao du!"
"Như vậy ta
cũng..."
"A! Đúng rồi, Mị cùng Nguyệt ở cùng nhau đi." Ngọc Lưu Ly đánh gảy lời nói của ta.
"A? Tại sao?" Vừa
mới không phải là ba gian phòng sao?
"Vì an toàn của ngươi mà suy nghĩ a! Phỉ Nguyệt, hảo hảo mà nhìn Mị đi." Ngọc Lưu Ly nói xong liền
rời đi .
"Nguyệt... Thật sự nguy hiểm như vậy sao?" Hồi tưởng Ngọc Lưu Ly nàng vừa mới nói, ta hỏi.
"Vẫn là cẩn thận một
chút thì tốt, không chỉ tại nơi này có thể nam nam hôn phối, hơn nữa có rất nhiều
tiểu quan quán, rất nhiều người đều buôn bán thiếu niên bộ dạng phiêu lượng, cho
nên Mị Nhi sẽ dễ dàng gặp nguy hiểm." Kỳ
thật không phải thực dễ dàng, là nhất định, bởi vì mỹ nhân sẽ không dễ gặp?
"Ân. Nguyệt... Ta muốn tắm rửa." Mỗi ngày tắm rửa là thói quen của ta!
"Ta gọi là người chuẩn
bị, Mị Nhi chờ một lát."
"Ân!" Nguyệt đối
ta thật sự rất tốt!
"Ô ô ô...." Đem thân mình ngâm trong nước
nóng ấm áp."A. . . Thật sự là rất thư thái!" Tắm rửa là đại hưởng thụ của đời người!
"Mị Nhi, xong chưa? Đã nửa canh giờ rồi." Nguyệt cách bình phong lo lắng kêu lên.
"Xong rồi!"
Nguyên lai ta tắm lâu như vậy, thật sự là khoái hoạt không biết thời gian mà. Lau khô thân mình, mặc vào y phục Nguyệt chuẩn bị cho ta, khoác một đầu tóc dài ướt đẫm, chậm rãi đi ra."Nguyệt, ta xong rồi." Ta nói.
"Mị Nhi..." Nhìn Mị vừa mới ngâm mình tắm xong, nguyệt ngây cả người. Tuy rằng cùng Mị một
chỗ đã có hơn hai tháng, chính là Nguyệt vẫn là lần đầu tiên nhìn Mị vừa mới ngâm mình tắm xong, bộ dáng như vậy... thật mê người.
"Nguyệt? Làm sao
vậy?"
"Không. . . Mị Nhi,
lại đây, ta thay ngươi lau khô đầu."
"Ân..." Đi đến ghế dựa bên cạnh Nguyệt ngồi xuống, tùy ý Nguyệt thay ta lau khô.
Hai người cũng không nói
lời nào, thời gian cứ như vậy lẳng lặng địa trôi qua, Mị vừa mới tắm rửa xong thoải mái mà buồn ngủ."Ngô..."
Rất muốn ngủ...
"Mị Nhi, muốn ngủ sao?" Nguyệt đình chỉ động tác trên tay hỏi.
"Ân... ..." Thân
thể không tự chủ hướng Nguyệt sáp tới.
"Như vậy Mị Nhi liền
ngủ đi..." Ta nghe được Nguyệt nói, lập tức nặng nề ngủ.
Nhìn Mị đang ngủ, Nguyệt mềm nhẹ đem Mị ôm trở về trên giường. Lúc nuốn buông Mị, lại phát hiện Mị gắt gao cầm 1uần áo chính mình, Nguyệt dịu dàng cười, gắt gao ôm Mị, cùng với mị trên người thản nhiên mùi thơm mà
ngủ.
"Mị! Đứng dậy nào?" Sáng sớm, Ngọc Lưu Ly không hình tượng đá văng cửa phòng Phỉ Nguyệt bọn họ, đi ngang qua tiểu nhị đang ngây ngốc mà lắc lắc
đầu, nữ nhân. . . Thật sự là trong ngoài không đồng nhất...
"Ngô..." Mơ mơ
màng màng mở mắt, nhớ tới, chính là lại bị Nguyệt gắt gao ôm.
"Ngọc Lưu Ly!"
Nguyệt lạnh lùng đích kêu, xem ra Nguyệt rất bất mãn hành động vừa rồi của Ngọc Lưu Ly, lại càng không muốn Ngọc Lưu Ly đánh thức Mị.
"Làm sao vậy? Không
hài lòng sao?" Ngọc Lưu Ly không sợ trời không sợ đất, lại như thế nào sợ Nguyệt trước mắt?
"Ngô. . . Là Ngọc Lưu Ly sao... ?"
"Mị, mau đứng lên đi! Nếu không đứng dậy sẽ có trò hay đâu!"
"Đã biết..."
Chính là ta muốn tiếp tục ngủ... ...
"Như vậy ta đi ăn sớm trước một chút, các ngươi nhanh xuống dưới." Ngọc Lưu Ly tiêu sái nói, sau đó cũng tiêu sái rời đi.
"Nguyệt. . . Ta muốn
đứng lên..." Ta lười biếng nói, vẫn là nửa ngủ nửa tỉnh nói.
"Mị Nhi, tiếp tục ngủ
đi, ta tới giúp ngươi." Nhìn Mị nửa ngủ nửa tỉnh, Nguyệt sủng nịch nói.
"Ân... ..."
Nguyệt nhẹ nhàng đích buông Mị trong lồng ngực mình, đi xuống giường, sửa sang và tự tay thay Mị vẫn đang ngủ mặc áo
Rửa mặt, buộc tóc, Mị như là thụy mỹ nhân tùy ý Nguyệt giúp mình thay quần áo, Nguyệt
chính là thật cao hứng, bởi vì có thể trộm ăn ‘Đậu hủ ’ của Mị, tuy rằng Nguyệt
bình thường đã quang minh chính đại địa ăn ‘ đậu hủ ’ của Mị, nhưng ăn thế nào cũng không ngán.
"Đến, Mị Nhi, ăn cái
này."
"Ân... . . ."
Thực khó để Mị đáp ứng điều kiện chính mình, Nguyệt trước mặt mọi người ở đây ôm Mị, tự
mình uy Mị ăn sớm. Mị biết sự thật không thể thay đổi, đương nhiên tùy hắn, mà Ngọc Lưu Ly đã muốn thấy nhưng không thể trách, bởi vì ở ‘ Miên Tú Trang ’ xem nhiều đến thành thói quen . Nhưng người bốn phía lại phi thường hâm
mộ, hận người ôm mỹ nhân không phải là chính mình, đương nhiên, như thế nào
có có thể? Trừ phi người nọ không sợ Nguyệt giết, cho nên tất cả mọi
người chỉ có thể ngồi một bên, nhìn mỹ nhân ăn.
"Nguyệt, ta ăn không
vô ..."
"Ân, đừng lo, đến,
uống nước đi."
"Ai ai... Mị. . . Ta
thật sự là hâm mộ ngươi! Ta cũng muốn có người hầu hạ ta như vậy..."
Tuy rằng Ngọc Lưu Ly xem thành quen , nhưng nhẫn không được nói."Ai ai... Tính đi, Mị nhà ta được hoan nghênh như vậy, ta đây làm tỷ tỷ, cũng thực hãnh diện."
"Ngọc Lưu Ly..."
Ngọc lưu Ly ngươi đang nói cái gì...
"Tốt lắm, Mị, chúng ta đi chơi đi, được không?"
"Ân."
"Mị! Ngươi xem, này
rất được nè!" Mọi người rất vui vẻ, đặc biệt sinh vật nữ tính .
"Ân. . . Bất quá Ngọc lưu Ly a... Ngươi đã mua rất nhiều... . . ." Nhìn người hầu bên người Ngọc lưu Ly, trên tay đều đầy đồ vật Ngọc lưu Ly mua, tương
phản, Mị dường như đồ gì cũng không có mua.
"A! Ta muốn cái
kia!" Ngọc lưu Ly bốn phía nhìn xung quanh tìm kiếm đồ xinh đẹp,
lại như thế nào nghe được Mị nói chuyện, chỉ là hướng về mục tiêu vừa phát hiện mà xuất
phát!
"Ngọc lưu Ly..."
Nữ nhân thật sự đáng sợ. . . Trời sinh mua sắm cuồng... ...
"Mị Nhi, ngươi không muốn mua cái gì sao?" Nguyệt nắm tay Mị, hướng phương hướng Ngọc lưu Ly đi đến.
"Ngô. . . Ta. . . Ta muốn. . . Bố ngẫu búp bê... . . ." Suy nghĩ một chút, ta đỏ mặt nói,
bởi vì đây là đồ chơi của tiểu hài tử, nhưng ta chính là rất muốn.
"Mị Nhi của ta muốn bố
ngẫu búp bê? Thực giống tiểu hài tử!" Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nói.
"Hừ! Ta chính là tiểu
hài tử, không được sao!" Ta bướng bỉnh nói.
"Mị, làm sao
vậy?" Vừa trở về nghe được một nửa nhưng Ngọc lưu Ly tò mò hỏi.
"Không có việc
gì..." Ta trả lời.
"Tốt lắm, chúng ta
nghỉ ngơi trước một hồi, đi đến tiệm rượu phía đi."
Nguyệt nói.
Vì thế đoàn người liền đi
trước tiệm rượu nghỉ ngơi, mới vừa ngồi xuống không lâu, Nguyệt đã nói có việc
muốn tới ngân hàng tư nhân, bảo Mị cùng Ngọc lưu Ly ở lại tiệm rượu chờ
hắn, đương nhiên bảo người hầu bên cạnh mình lưu lại bảo hộ bọn họ. Nhưng mà lúc Nguyệt trở về, trên tay lại cầm một bố ngẫu búp bê tinh xảo.
"Mị Nhi, tặng cho
ngươi nè." Nguyên lai Nguyệt không phải đi ngân hàng tư nhân, mà là đi
mua bố ngẫu búp bê cho mị.
"Nguyệt..." Ta
như thế nào cũng không nghĩ ra Nguyệt hội đi mua bố ngẫu búp bê cho mình.
"Mị Nhi không vui
sao?"
"Không. . . Ta thực
thích!" Ta vui vẻ ômbố ngẫu búp bê Nguyệt mua cho ta .
"Mị Nhi thích thì tốt
rồi."
"Ân." Sư phụ cũng từng đáp ứng đưa ta bố ngẫu búp bê, không biết sư phụ lúc ấy có mua trở về cho ta không? Nhưng có mua thì như thế nào? Ta cũng sẽ
không nhận được bố ngẫu búp bê mà sư phụ đưa cho ta ... ...
"Nguyệt, cám
ơn..."
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Yêu vũ Dạ Mị
Chương 10
"Lão Đại, nếu đem hắn
bán đến tiểu quan quán nhất định có thể được giá cao! Có thể đến mấy chục
vạn hoặc là mấy trăm vạn ngân lượng đó!"
"Khi đó chúng ta
cũng không cần tiếp ăn cắp hay ngủ ngoài đường nữa!"
"Chính là. . . Như thế
nào mới có thể quơ được hắn? Cái kia nam nhân bên cạnh hắn như hình với bóng..."
"Có biện pháp! Lão
Đại, không bằng... ..."
"Tam đệ, ngươi thật là
có biện pháp! Chúng ta cứ làm như vậy đi!"
"Ân, như vậy mà bắt
đầu hành động đi! Thần tài ở xa xa hướng chúng ta ngoắc kìa!"
" "Hảo!"
"
Thế sự khó liệu, thế sự khó
liệu... Chẳng lẽ thật sự như lời Lưu Ly, thế sự khó liệu? Chẳng lẽ
trên đường sẽ xuất hiện vài vị ‘ Trình Giảo Kim ’ làm cho Mị cùng Nguyệt tách
ra? ! Hay giống như Nguyệt nói không có cơ hội này? Vậy phải nhìn vài vị ‘ Trình Giảo Kim ’ có bản lãnh này hay không.
Lúc này Mị không biết có vài
vị ‘ Trình Giảo Kim ’ muốn bắt mình, đang cùng Ngọc Lưu Ly
thật cao hứng thảo luận về ca múa biểu diễn.
"A! Mị, ngươi xem!
Nàng nhảy rất đẹp!" Ngọc Lưu Ly chỉ vị nữ tử đang khiêu vũ nói.
"Ừ! Nàng nhảy thật
sự rất được!"
"Đúng rồi, Mị biết khiêu vũ sao?" Ngọc Lưu Ly tò mò hỏi.
"Ân, mới trước đây học một chút." Là nhà bên cạnh có vị giáo viên tỷ tỷ dạy khiêu vũ, bởi vì nàng nói ta khiêu vũ rất đẹp.
"Mị sẽ nhảy vũ
đạo gì?" Ngọc Lưu Ly giờ phút này hai mắt lòe lòe sáng lên, như là phát
hiện bảo tàng.
"Ngô... Ta nhảy Trung
Quốc vũ, dân tộc vũ cùng Nhật Bản truyền thống vũ đạo."
"A! Ta muốn xem! Mị
khiêu vũ cho ta xem trọng nhé?"
"Ta... . . ."
"Không cho! Mị
Nhi chỉ có thể khiêu vũ cho ta xem." Một bên đích Nguyệt sau khi nghe đương nhiên phản đối, bởi vì Nguyệt cũng không muốn cùng người khác chia xẻ kỹ thuật nhảy của Mị!
"Ô... Ô ô. . . Ta muốn xem... . . ." Ngọc Lưu Ly hiện tại hai mắt ngập nước như là... ‘ ta
khóc! Ta khóc! Ta khóc khóc! Ta không tin ta nhìn không tới mị
đích kỹ thuật nhảy! ’
"Ngọc lưu ly. . . Đừng
khóc... . . ." Cuống quít an ủi Ngọc Lưu Ly, ta chính là thực sợ hãi
nữ tử khóc, bởi vì các nàng sẽ khóc không ngừng... giống như Ngọc Lưu Ly hiện tại.
"Hừ!" Nguyệt hiện
tại chính là sinh khí nghĩ muốn vứt bỏ Ngọc Lưu Ly, bởi vì hắn biết Ngọc Lưu Ly giả khóc.
Vốn thật vui vẻ xem ca múa
biểu diễn, lại bị tiếng khóc Ngọc Lưu Ly đình chỉ, bốn phía khách nhân phát hiện có mỹ nhân đang khóc, đều tiến đến ‘ an ủi ’,
biến thành một mảnh hỗn loạn.
"Tiểu mỹ nhân, tại sao khóc?" Cậu ấm số 1 hỏi.
"Tiểu mỹ nhân,
nói xem, là ai bắt nạt ngươi sao?" Cậu ấm số 2 xuất hiện.
"Ô ô ô... Ta muốn xem Mị khiêu vũ, chính là hắn không cho ta xem. . . Ô ô ô..." Ngọc Lưu Ly chỉ vào Mị cùng Nguyệt nói.
Vì thế, cả đám hơn mười
đôi mắt nhìn Mị bọn họ, đương nhiên nhìn về phía Mị ánh mắt hiện lên kinh diễm, dịu dàng, nhìn về phía Nguyệt ánh mắt phẫn nộ cùng bất mãn. Cho nên nói, nữ nhân thật sự rất đáng sợ, không! Hẳn phải là nữ nhân xinh
đẹp càng thêm đáng sợ! Một câu nói chuyện có thể khống chế người
khác...
"Nguyệt. . .để ta khiêu vũ cho Ngọc Lưu Ly xem, được không?" Ta nhẹ nhàng lôi kéo quần áo Nguyệt, nhẹ giọng nói, bởi vì ta không thể tưởng sự tình sẽ biến thành như vậy.
"Ta mới không cần
những người khác nhìn đến Mị Nhi khiêu vũ!" Nguyệt bá đạo địa nói.
"Nguyệt, chính
là..."
"Nàng muốn khóc, mặc kệ nàng đi!"
Nghe được Nguyệt nói như
vậy, Ngọc Lưu Ly quả thực tiếp tục khóc, khóc làm cho các cậu ấm đều đau
lòng .
"Ảnh, chuyện gì xảy
ra?" Thần bí nam tử ngồi ở lầu hướng hộ vệ bên người hỏi.
"Bẩm chủ tử, là
một vị nữ tử khóc yêu cầu một vị nam tử đi cùng khiêu vũ."
"Ác? Tiếp tục."
"Vị nữ tử kia gọi là Ngọc Lưu Ly, là một mỹ nhân, nhưng vị nam tử gọi là Mị so với nàng hấp dẫn hơn nhiều, bộ dạng khuynh quốc khuynh thành, mà vị nam tử bên cạnh hắn chính là nhị vương gia Yên quốc! Vị Ngọc Lưu Ly nữ tử yêu cầu nam tử khiêu vũ gọi là Mị khiêu vũ, chính là bị nhị vương gia của Yên quốc phản đối, vì thế bắt đầu tranh cãi."
"Yên quốc nhị
vương gia?"
“Dạ, vị nam
tử gọi là Mị kêu hắn ‘ Nguyệt ’."
"Ha hả, chúng ta đi
xuống xem một chút đi."
“Dạ, chủ tử."
"Ngọc Lưu Ly..." Ngọc Lưu Ly giống như đã muốn khóc thật lâu, chính là tại sao còn có thể khóc
ra nước mắt? Hay không bởi vì nữ nhân làm từ thủy, cho nên mới có thể chảy
xuống nhiều nước mắt như vậy?
"Ô... Ô ô... ..."
Chết tiệt Phỉ Nguyệt! Chỉ để Mị khiêu vũ thôi, hơn nữa cũng không phải
nhảy thoát y vũ, tại sao không thể!
"Tại sao không thể để
cho vị công tử này khiêu vũ?" Thần bí nam tử trên lầu các đột nhiên hiện ra trước mặt mọi người, hướng Nguyệt hỏi.
‘ Mỹ nam tử a! ’ Ngọc Lưu Ly nhìn đến bộ dáng vị thần bí nam tử, hưng phấn đến đình chỉ
tiếng khóc. ‘ A a! Mái tóc đen, mắt phượng tà mị,
hơn nữa giống như màu đỏ ru-bi, ngũ quan tuấn mỹ, tà
khí cùng Phỉ Nguyệt sàn sàn ngang nhau!
"A?" Hắn. . . Hắn
tại sao nhìn ta?
"Có chuyện
gì?" Mặc dù là đối với mình nói chuyện, nhưng nhìn đến tầm mắt của hắn nhìn Mị, Nguyệt lập tức đem Mị ôm vào trong ngực.
"Ác? Chẳng lẽ công tử
hy vọng vị mỹ nhân này tiếp tục khóc sao?"
"Hừ! Nàng muốn khóc
liền tiếp tục khóc đi."
"Nhưng mà những người
khác thực không đồng ý, hơn nữa mọi người cũng muốn xem vị công tử này khiêu
vũ, chẳng lẽ vị công tử này căn bản không biết khiêu vũ?"
"“Đúng vậy! Tại sao không
khiêu vũ? Chẳng lẽ hắn thật sự căn bản không biết khiêu vũ?" Tuy rằng
trước mắt chính là mỹ nhân, nhưng những người khác cũng cho là như vậy, phụ họa vị thần bí
nam tử này."Như vậy hắn đang nói dối đi!"
"Ta... . . ." Ta biết khiêu vũ. . . Ta không có nói sai...
"Mị Nhi..." Nhìn
đến Mị chịu ủy khuất, Nguyệt đau lòng nói ."Quên đi, Mị
Nhi liền khiêu vũ cho bọn hắn xem đi! Mị Nhi của ta không có nói dối."
"Nguyệt. . . Ân!"
Vì thế mọi người trở lại chỗ ngồ chính mình chờ xem Mị khiêu vũ, mà thần bí nam tử kia cũng về lầu các.
"Ảnh, ngươi nói hắn
cùng nhị vương gia Yên quốc đích có quan hệ gì?" Thần bí nam tử hồi
tưởng lại tình cảnh vừa nãy, Yên quốc Nhị vương gia có vẻ thực thích mỹ nam tử kia.
"Nam sủng của nhị vương gia."
"Ha hả! Chính là không
quá giống, Nhị vương gia chính là thực thích hắn. . . Với tính cách nhị vương
gia, đối với một cái nam sủng sẽ chẳng ôn nhu như thế đích...
..." Thần bí nam tử như có điều suy nghĩ nói.
"Chủ tử..."
"Được rồi, trước hết
nhìn hắn khiêu vũ đi!"
Khãy đàn, khởi vũ, nhắm lại
hai mắt, Mị theo tiếng đàn động mảnh khảnh vòng eo mà nhảy, ống tay áo màu đỏ sậm trên không trung phiêu phiêu lay động, như con bướm bay lượng trên không. Mà ở dưới mỗi một mọi người như bị mê
hoặc, hai mắt chỉ theo thân ảnh Mị di động.
Nhảy xong, mở ra
hai mắt, Mị lấy ánh mắt hoa đào tựa tiếu phi tiếu đảo qua đảo lại, cuối cùng, đối với Nguyệt đang thật sâu nhìn chăm chú mình lộ ra mỉm cười, một khắc kia, khuynh quốc, khuynh thành khiến tất cả mọi người chìm đắm mà ngây người như bị hóa đá,
chính là Mị không để ý đến bước nhanh đi xuống hướng đến Nguyệt.
"Mị Nhi khiêu vũ rất đẹp..." Nguyệt mang theo ánh mắt mê luyến nói.
"Nguyệt!" Nghe
được Nguyệt khen ngợi, ta cao hứng nhào vào trong ngực Nguyệt.
"Mị Nhi, về sau chỉ
nhảy cho ta xem." Mị mỹ nhân chủ động, nguyệt cũng vui vẻ đắc thoải
mái.
"Ân..."
Lúc này hai người cũng
không biết ngồi vị thần bí nam tử ở lầu các đang nhìn bọn họ, hơn nữa
bên miệng giơ lên một mạt cười tà khí.
"Ảnh, ta phải biết chuyện của hắn."
“Dạ, chủ tử!" Tiếp
theo giống như gió mà biến mất.
"Đến tột cùng ngươi là
ai. . . Cùng Yên quốc nhị vương gia có quan hệ gì... ? Ta đối với
ngươi chính là thực cảm thấy hứng thú... ..." Thần bí nam tử tà khí nhìn Mị
liếc mắt một cái, lập tức biến mất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét