Thứ Tư, 5 tháng 2, 2014

[Danmei] Ngốc tử - Chương 4


Chương  04

Những đứa trẻ trong vườn đa số đều là tiểu hài tử của các sư phụ đại học, bọn họ đều hiểu rõ A Vượng, đa số vừa vui đùa với hắn vừa thương xót hắn, ngày thường luôn khẳng khái, mặc dù có lúc lỡ miệng nói ra một ít lời đau lòng người, nhưng bọn chúng vẫn tận lực né tránh.

Nhưng học sinh tiểu học lại không như vậy.

Trong trường học, các học sinh hỗn tạp, chỉ cảm thấy trong lớp học bị một cái ngốc tử ngán chân thì rất buồn cười, căn bản không nghe sư phụ dạy bảo, có cơ hội liền mắng chữi A Vượng.

Trữ Mặc không được phân cùng ban với A Vượng, hắn ở trên lầu, mỗi ngày tan học đều là A Vượng tại dưới lầu chờ hắn, sau khi gặp nhau 2 người cùng đi về nhà.


Hôm nay, A Vượng bước đi có chút kỳ quái.

Trữ Mặc liếc mắt, "Chân ngươi làm sao vậy?"

A Vượng lập tức dừng động tác, ấp úng hồi lâu, mới chỉ vào hoa dại ven đường, "Ngươi xem, hoa nở rồi!"

"..." Trữ Mặc hướng lên trời thở ra rồi liếc hắn một cái.

Tại phương diện này A Vượng rất thông minh, không giống với người bị trí năng thiếu hụt.

Không trông cậy vào A Vượng sẽ nói thật, Trữ Mặc liền ngồi xổm xuống mạnh mẽ kéo ống quần A Vượng.

Trên đầu gối xuất hiện một mảng xanh tím đến chói mắt.

Lâm gia phụ mẫu vốn xem A Vượng như bảo bối mà nuôi nấng, không nỡ đánh chửi, chỉ có lần nọ A Vượng tham ăn quá nên đánh một lần, khiến cho hắn phát sốt nôn mửa tiêu chảy không ngừng, Lâm cha đau lòng mới hầm gà cho A Vượng ăn.

Cũng chỉ một lần đó thôi.

"Chuyện gì xảy ra?" Trữ Mặc lúc này mặt đều đen hết, "Sao lại bị bầm như thế này?"

A Vượng khịt khịt mũi, ánh mắt dao động, "Trong lúc đang học thể dục..."

"Người nào đẩy ngươi?"

"Không, không có người nào cả..."

"Có phải tên hắc hầu lần trước?"

"... Hắc hầu là ai?"

Trữ Mặc hung hăng liếc A Vượng một cái, "Ta trở về nói cho nãi nãi biết, để nãi nãi hỏi ngươi."

A Vượng luống cuống, kéo tay Trữ mặc, "Đừng nói cho nãi nãi mà, bọn họ nói nếu như ta nói cho người khác biết, bọn họ, bọn họ sẽ làm người nộm nguyền rủa ta, dùng kim đâm vào ta!"

Trữ Mặc dừng cước bộ.

Hắn nhìn thấy lệ quang của A Vượng trong mắt, "Là vậy đó, bị kim đâm vào, sẽ, sẽ rất đau..."

Tên ngốc tử này sao dễ bị lừa vậy! Hình nộm nguyền rủa làm gì có thật!

Trữ Mặc trong lòng hò hét chạy về nhà, cả đêm ngủ không ngon giấc.

Vài ngày sau, Trữ Mặc đến tìm A Vượng, vừa mới đi tới cửa, chỉ nghe bên trong có tiếng quát như xé gió truyền đến.

"Tên đần này, ngồi đây học làm gì? Mau cút về nhà đi!"

"Mẹ ta nói ngươi là ngốc tử, ngươi không nên ngồi cùng chúng ta, ngu ngốc sẽ lây đấy."

"Đúng vậy, cút đi!"

Ba người nam sinh cười vang không ngừng, mấy nữ hài tử đứng ở trên hành lang nhìn thấy, quyết định đi tìm sư phụ.

Chủ nhiệm lớp vừa xuất hiện, các nam sinh ngừng giễu cợt, làm bộ chăm chú làm bài tập, lại bị chủ nhiệm lớp phạt đứng răn dạy một phen.

Các nam sinh tức giận bất bình.

A Vượng ngồi tại vị trí trên cùng, khóe mắt có chút hồng, thấy các nam sinh hung ác trừng mắt, đầu vai run lên, đầu hạ xuống càng thấp.

Trữ Mặc lúc này mới phát hiện thì ra A Vượng thường ngày bị đối đãi như vậy.

A Vượng da thịt tế nộn, không ai nở mắng hắn dù chỉ một lần, mấy năm hắn ghen ghét A Vượng có nãi nãi hiền lành, có một ba ba ôn hòa, cũng không dám phát tiết, ngược lại mấy tiểu quỹ này dám khi dễ A Vượng.

Tụi này ngứa da rồi!

Trữ Mặc trước cửa nhìn vài giây, nghiêm mặt rời đi.

Vài ngày sau, Trữ Mặc không cùng A Vượng về nhà, mà đi phía sau ba nam sinh để biết đường về nhà của bọn chúng.

Sau giờ học, Trữ Mặc rốt cục quyết định động thủ.

Hắn lớn lên so với bạn cùng lứa cao hơn một chút, nhưng không có nghĩa là hắn có thể lấy một chọi ba, cho nên dùng chút tiểu xảo là cần thiết.

Trốn hẻm nhỏ thưa thớt người, Trữ Mặc nhín thở.

Dần dần, có tiếng cười đùa quen thuộc như xé gió truyền đến, Trữ Mặc hí mắt, thấy bóng dáng ba người đi tới mạnh giơ tay lên, hướng bọn họ ném một bịch sa tế.

Ba người bị sa tế thình lình ném vào mắt, kinh hoảng quơ cánh tay, Trữ Mặc nhân cơ hội lấy gậy đánh loạn lên ba người.

Mặc dù là loạn đánh, nhưng xuống tay rất tàn nhẫn, chỉ chốc lát ba tiểu quỷ đã té ngã trên mặt đất ngao ngao khóc lớn.

"Chân của ta!"

"Đau quá, đau quá, đau quá... "

"Mụ mụ cứu mạng..."

Cuối cùng cả ba cùng nhau khóc lớn.

Trữ Mặc cười lạnh một tiếng, từ túi quần móc sợi dây, đem ba người trói vào góc tường, xác định ba người hoàn toàn không có năng lực phản kháng, mới đè thấp tiếng nói, nhưng không kém phần hung tợn, "Biết tại sao đánh các ngươi không?"

Ba người trong mắt đều sa tế, căn bản như người mù, chỉ mơ hồ thấy một thân ảnh cao lớn, tiếng nói cũng thành thục hơn rất nhiều.

"Ô ô ô... Đại ca, chúng em sai rồi, đừng, đừng đánh chúng em nữa."

"Sao lại không đánh, ta càng muốn đánh!"

Trữ Mặc vừa nói vừa tát cho mỗi người một bạt tai, mới miễn cưỡng hết giận.

Nếu so sánh với những ủy khuất của người nọ thì đây được xem là nhẹ rồi!

Nghĩ vậy, phẩn nộ từ trái tim lan ra, Trữ Mặc nhấc chân cho bọn họ một cước, mới uy hiếp, "Đừng để ta chứng kiến các ngươi hoành hành bá đạo trong trường học một lần nữa, các ngươi tưởng các học trưởng chúng ta chết hết rồi sao?"

Ba người vừa nghe, nhất thời khóc rống chảy nước mắt.

Nguyên lai là bọn họ quá kiêu ngạo, chọc tới học trưởng, khó trách bọn hắn lại bị phục kích.

"Các học sinh nhỏ tuổi phải đoàn kết, thắt chặt tình bạn."

Chứng kiến thường ngày A Vượng bị hắc hầu mắng chữi, Trữ Mặc hừ lạnh, nghiến răng nghiến lợi, "Đừng để ta nghe được các ngươi khi dễ đồng học hay tìm người đánh nhau, nếu không..."

Ba người lập tức gật đầu, "Sẽ không, sẽ không đâu... "

Trữ Mặc cảm thấy khá ổn, trước khi đi đạp hắc hầu hai cước, mới giúp bọn họ giải khai dây trói, thừa dịp bọn họ quỳ trên mặt đất rồi nhanh chân chạy như bay.

Đây là biện pháp thỏa đáng nhất mà hắn nghĩ ra, vừa có thể giải hận, vừa không làm bại lộ thân phận A Vượng và chính mình, miễn cho sau này người nọ bị ba tên hỗn tiểu tử trả thù.

Về phần ba người bọn họ có nghe lời không, để xem uy vọng của học trưởng đối với bọn họ thế nào.

Qua vài ngày, A Vượng cười hì hì chạy đi tìm Trữ Mặc.

"Các đồng học trong lớp cũng tốt lắm." A Vượng là điển hình của vết sẹo tốt lên thì quên đau đớn, "Khóa thể dục chúng ta cùng nhau chơi bóng."

Trữ Mặc mặt không chút thay đổi, "Có phải ngươi đứng ở vòng tròn trung tâm, để cho bọn họ tùy tiện đánh."

"Không có." A Vượng căn bản nghe không hiểu Trữ Mặc trêu chọc, "Không có người nào bất cẩn làm ta té cả."

"..."

Trữ Mặc đột nhiên cảm giác lần trước ra tay có vẻ còn quá nhẹ.

Từ đó về sau, A Vượng không còn bị khi dễ nữa. Đương nhiên, vụng trộm giễu cợt vẫn còn, nhưng A Vượng thần kinh thô, người khác cười với hắn, hắn sẽ tưởng rằng đối phương thật sự thích mình.

Không có ba người dẫn đầu, lớp học không khí tốt lên rất nhiều, đặc biệt dưới sự khích lệ của sư phụ, ba người trong đó đứng đầu là hắc hầu lại ngồi cùng bàn với A Vượng.

Thấy A Vượng không bị khi dễ, Trữ mặc địa tâm tình cũng tốt lên.

Hắn cũng không biết tại sao mình giận đến như vậy, rõ ràng thường nói lời ác ý với A Vượng. Mà bình thường thường hay mắng A Vường vừa ngốc vừa chậm chạp, nhưng vào thời khắc mấu chốt, hắn lại vì A Vượng mà xuất đầu.

Nhưng hắn biết tên ngốc tử A Vượng chỉ có thể bị một mình hắn khi dễ, những người khác không có cửa.
[OH... một lý do ngụy biện cho sự chiếm hữu =]]]

Những tên khi dễ A Vượng, đương nhiên hắn muốn hung hăng giáo huấn.

Cứ như vậy, A Vượng cùng Trữ Mặc lên vào trung học. Do lên thẳng trung học, các bạn học cũ cùng lên học cũng không ít, cuộc sống A Vượng bình tĩnh trôi qua không bị quấy rầy. Mà Trữ Mặc cùng A Vượng được phân cùng một ban.

Trữ mẫu mấy năm gần đây thành tích công việc tốt, đến mùa xuân công ty quyết định cho đi du lịch miễn phí.

"Tại sao không đi?" Sau khi nghe xong, Lâm nãi nãi động viên nàng, "Khó có cơ hội như vậy, đi ra ngoài một chút đi, buông lỏng tâm tình cũng rất tốt."

Trữ mẫu khổ não, "Nhưng Trữ Mặc còn nhỏ, để hắn ở nhà một mình, ta rất lo."

"Gì mà nhỏ? ! Cũng đã là hài tử 13 tuổi rồi, ngươi sợ hắn ở nhà bị chó cắn à? Hơn nữa còn ta đây mà, mấy ngày nữa bảo Trữ Mặc ngủ ở nhà ta, sẽ không có chuyện gì đâu!"

"Này, thật là rất phiền toái, ta..."

"Phiền toái cái gì, cứ như vậy quyết định đi, ngươi về thu thập hành lý ngày mai xuất phát, Trữ Mặc đến nhà ta ở!"

Lâm nãi nãi thái độ kiên quyết, chuyện như vậy được quyết định luôn.

Trữ mẫu không thể làm gì khác hơn là cung kính không bằng tuân mệnh, sau đó dặn Trữ Mặc phải lễ phép không được kiêng ăn, liền đi theo đồng sự ra ngoài du lịch.



------------------------------------------------------------------
Chương này anh Mặc thật soái, đánh cho ba tên tơi bơi hoa lá. 

Đây là kiểu công khẩu thị tâm phi, luôn yêu thích nhưng lại ác miệng =]]

Không có ai comment hết, buồn quá huhuhuhu.....

2 nhận xét:

  1. Ta tới com cho nàng đây ~
    Này là truyện đầu tiên ta đọc ở nhà nàng nga...* cúi đầu chào *
    Ta rất thích truyện này, mong nàng theo edit tới cùng, đừng drop nó, ta sẽ thương tâm a!
    Ta thấy nàng edit truyện rất khá a * ôm hun chụt choẹt *
    Cảm ơn nàng nhiều nha ♥ ♥ ♥
    Mà thiệt sự là ta rất lười com, nên nàng phải thông cảm cho TT^TT
    Ủng hộ nàng hết mình, cố lên !!!

    Trả lờiXóa
  2. Hay quá nàng ơi ��������

    Trả lờiXóa