Chương 11
Cái ăn là quan trọng nhất, A Vượng tựa hồ chính là ứng nghiệm những lời này mới sống
sót.
Cho nên Trữ Mặc trước hết
chạy đến các phố ăn vặt tìm kiếm.
Các học
sinh xong khóa học cùng nhau kéo đi ăn, Trữ Mặc khuôn mặt âm hàn trong đám người này mà chạy đi , tìm nhiều lần mới buông tha.
Ngốc tử không ở chỗ này.
Trữ Mặc hít sâu, đến khi hai chân bình tĩnh trở lại mới thôi, cắn răng chạy đến địa phương khác.
Trên đường đến trường học, Trữ Mặc dừng lại trước cửa hàng sủng vật mà A Vường thường ghé vào, Trữ Mặc thậm chí còn ở trong buồng điện thoại hỏi Cố Hiển.
"A Vượng? Ta không ở cùng hắn." Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm Cố Hiển vô tâm
không phế, "Làm sao vậy? Không thấy A Vượng sao? Còn nữa, Trữ Mặc ngươi sao biết số điện thoại của ta, ta còn tưởng..."
Trữ Mặc không rảnh nghe hắn
dong dài, lạnh lùng phun ra một câu "Nhìn thấy A Vượng thì gọi về nhà A Vượng" sau đó gát máy.
Sắc trời càng ngày càng tối
sầm, gió lạnh như đao cắt qua khuôn mặt, Trữ Mặc ngồi xổm ven đường,
ánh mắt trống rỗng nhìn tới nhìn lui người đi đường.
Hắn không biết nên làm cái
gì bây giờ.
Theo lý thuyết, hắn cùng A Vượng không quá thân, bất quá chỉ là bằng hữu thôi, hắn không
cần phải liều mạng bôn ba tìm kiếm.
Không phải chán ghét A Vượng ngốc nghếch sao? Không phải hận đến muốn đánh hắn sao cho không còn ngốc như thế? Vậy mà sao khi biết hắn mất tích, trống ngực hội như muốn đình chỉ, cứng ngắc như phảng phất như bị tuyết đông cứng.
Hắn muốn hôn A Vượng.
Không biết khi nào hắn lại có dục vọng này. Có phải đây là nguyên nhân hắn lo lắng việc A Vượng ngốc nghếch?
Trữ mặc tức giận đấm đầu mình, oán giận tại sao hiểu rõ suy nghĩ bản thân, trong sự kinh ngạc của người qua đường, hắn chán nản đi về nhà.
Hắn chưa bao giờ chật vật như hôm
nay, ngay cả khi bị bạn cùng lứa cười nhạo là dã loại, hắn cũng sẽ đánh trả, chứ không khóc như vậy.
Lần này chỉ vì một kẻ ngu ngốc mà phá vỡ quy tắc.
Dùng sức xoa khóe mắt,
Trữ Mặc thở ra một hơi, bỗng hắn sửng sờ tại chỗ.
Năm giờ sắc trời hôn ám, bên cạnh đèn đường một người dường như phát sáng, trong ánh đèn ấm áp một người ngồi bên đường.
Có hai con chó vòng quanh đối phương, lúc thì vươn đầu lưỡi, lúc thì lấy lòng dùng đầu cọ xát chân người nọ.
"Ngô... Ngươi còn
muốn ăn sao?"
Người nọ thoạt nhìn ngơ
ngác, ngồi ở bên đường ăn chân gà, mi tâm nhíu chặt suy
tư chốc lát, nhìn
đến hai con chó nhỏ vui sướng vây xung quanh thì thả xuống vài vịt thịt cho chúng, bản thân hắn thì đang cười tủm tỉm.
Trời bắt đầu tối dần, chỉ còn lại một chỗ nho nhỏ nơi gốc thì sáng đèn.
Trời bắt đầu tối dần, chỉ còn lại một chỗ nho nhỏ nơi gốc thì sáng đèn.
Trữ Mặc trong mắt bịt kín
một tầng hơi nước.
Trái tim đóng băng dần
dần hồi phục, càng nhảy lên kịch liệt.
Đối phương ăn sạch chân gà, đứng dậy đem hộp ném vào thùng
ráccách đó không xa, vuốt bụng khổ não nói, "Ngô... Đã đói bụng rồi, ta phải về
nhà thôi."
Con chó nhỏ đi theo bên chân hắn, sủa vài tiếng.
"Các ngươi cũng muốn
về nhà sao?" Nam
sinh khom lưng sờ sờ đầu hai con chó nhỏ, "Thật khéo oh, nhà
của chúng ta lại cùng một phương hướng."
Trông thấy đại thúc ở cửa ngẩng đầu liếc mắt một cái, thoáng cái ngây ngẩn cả người, run
rẩy chỉ vào thiếu niên.
"Chào thúc thúc."
Đại thúc như sấp ngã xuống, đột nhiên ngửa đầu hô, "Lâm giáo sư, A Vượng nhà ngươi đã trở về! !
!"
A Vượng bị tiếng hô lớn làm hoảng sợ, lui đầu nơm
nớp lo sợ, "Thúc, thúc thúc, ngươi, ngươi làm sao vậy?"
Trữ Mặc vẫn an tĩnh theo sát phía sau A Vượng, cực lực nhẫn nại, nhìn khuôn mặt vô tội của A Vượng, trong lòng tức giận đến bộc phát.
Hắn bước đến trước mặt A Vượng , sắc mặt lạnh như khối băng.
A Vượng hoàn toàn không
biết, lại kinh hỉ nở nụ cười, "A Mặc, thật khéo!"
"Thật khéo..."
Trữ Mặc cười lạnh một tiếng, nghiến răng nghiên lợi phun ra hai chữ, âm hàn ánh mắt làm cho A Vượng không tự giác mà rụt cổ.
Hai con chó ô
ô tru lên, bên chân A Vượng vậy quanh cảnh giác.
Bảo an đại thúc sợ ở lầu ba Lâm gia không nghe thấy việc A Vượng trở về, nhiệt tâm mà chạy lên lầu.
Trong
viện to như vậy chỉ còn lại có A Vượng cùng Trữ Mặc hai người.
Gió lạnh bất chợt nổi lên, có những bông tuyết nhỏ tung bay.
Thấy Trữ Mặc trên cổ
trống rỗng, A Vượng nhếch miệng, đem khăn cởi xuống, cẩn cẩn dực
dực mà đeo trên cổ Trữ Mặc.
Khung cảnh thoạt
nhìn ấm áp, nhưng lại xúc động thần kinh Trữ Mặc, làm cho hắn
mạnh mẻ huy khai tay A Vượng.
Khăn cũng bởi vậy mà rơi trên mặt đất.
A Vượng lui một chút,
bất an mà nhìn về phía Trữ Mặc.
Trữ Mặc mặt bình tĩnh,
trong mắt hàn băng một mảnh, vừa có thể rõ ràng chứng kiến động tác hung ác của hắn .
"..."
Đây là điềm báo trước Trữ Mặc phát hỏa.
Ở chung nhiều năm như vậy, A Vượng đối với chuyện này rất nhạy cảm, lập tức nổi lên ý niệm lui về sau trong đầu, xoay người muốn chạy lên lầu.
Trữ Mặc lại ra
tay trước, kéo A Vượng.
Rồi sau đó trong lúc A Vượng quay
đầu lại, hung hăng đánh lên ót A Vượng một cái, rống
lớn, "Ngươi chạy đi nơi đâu! Tại sao không đến Thiếu Niên Cung, sao không đi học thư pháp? Xe công cộng ngươi có đi không? Còn tưởng
rằng ngươi trí năng thiếu hụt, nhưng tốt xấu gì cũng yên tâm cho ngươi một mình xuất môn, sao tuổi lớn lại càng ngốc như vậy? !"
Trữ Mặc tức giận đến nổi gân xanh, nói chuyện không suy nghĩ cũng không để tâm xung quanh có không ít nhà, không ít hộ nghe động tĩnh, mở cửa sổ ra nhìn quanh, mà Lâm gia cùng các trưởng bối, cũng đi theo bảo an
đại thúc đuổi xuống lầu.
"A Vượng ở đâu? Hắn trở về rồi sao?"
"Đúng vậy đúng vậy, ta cũng bị hù dọa giật mình đây, trở về là tốt rồi, trở về là tốt
rồi..."
Gia trưởng các nhà nói chuyện xong liền đến, nhìn dưới ánh đèn đường chiếu sáng trong tiểu viện là thiếu niên ngốc nghếch.
Đây không phải là A Vượng sao?
"A, A Vượng..."
Lâm nãi nãi hô một tiếng, há mồm muốn khóc.
Các trưởng bối cũng mừng rỡ cảm thán, lau nước mắt, nhưng bọn hắn còn chưa lấy lại tinh thần, lại thấy A Vượng bị Trữ Mặc hung hăng nhéo lỗ tai, khóc so với mình còn muốn thê thảm hơn nhiều.
... Đây là làm sao vậy?
A Vượng mà bọn họ mong ngóng giờ đang mếu máo.
Trữ Mặc không chú ý tới A Vượng cùng các trưởng bối trao đổi ánh mắt, giờ hắn chỉ muốn phát tiết lửa giận.
Hắn tức cực kỳ, ngốc tử này vĩnh viễn không minh bạch được lúc hắn tìm không thấy A Vượng, trái tim hoảng đến cỡ nào.
Càng huống chi trái tim như
tro tàn lại thấy được A Vượng, hắn lại cười hì hì cùng mấy con
chó hoang chơi đùa.
Bộ dáng vô tâm không phế này hoàn toàn đánh vào thần kinh Trữ Mặc .
"Không nói còn có thể, Khắp nơi chạy loạn, đến khi đói bụng mới biết về nhà, đầu óc của ngươi chứa cái gì? Tại sao không về sớm, thấy mọi người lo lắng sốt ruột, ngươi vui vẻ lắm phải không!"
Trữ Mặc nhéo lỗ tai A Vượng xong, khom lưng nhặt nhánh cây trên mặt đất, "Khóc
cái gì mà khóc, câm miệng cho ta! Chính mình làm sai còn có mặt mũi giả khóc, nín cho ta!"
Nhánh cây đánh xuống,
"Ba..." đánh tới cái mông A Vượng.
A Vượng nhảy dựng lên, khóc càng thêm lớn tiếng.
Lâm nãi nãi đứng không nổi, được Lâm gia song thân dìu run giọng mở miệng, "Mặc, Trữ Mặc, A Vượng hắn..."
"Nãi nãi ngươi đừng
thay hắn cầu tình, hôm nay ta không hung hăng giáo huấn hắn, hắn sẽ không thông minh lên!" Trữ Mặc nghiến răng nghiến lợi, hắn đang trong cơn
giận dữ, quét mắt về phía mọi người mang theo vẻ âm hàn đáng sợ.
Các trưởng bối chưa từng
thấy tiểu hài tử ác độc mà hung tàn thành như vậy, nên sửng sờ đứng tại chỗ.
Mà người bị điểm danh là Lâm nãi
nãi rất hoảng sợ, nàng không rõ, tại sao cháu mình bị Trữ
mặc giáo huấn như một tiểu hài tử.
A Vượng quất nghẹn không
ngừng, khóc khó thở.
"Còn khóc, ngươi câm miệng cho ta, ngươi nghe không hiểu hả! Không được khóc!" Trữ Mặc vừa là
hung hăng rồi dùng nhánh cây quất mạnh.
Cho dù mùa đông lại, mặc quần áo nhiều, nhưng hai roi này cũng đủ làm A Vượng chịu không nổi.
"Khóc khóc khóc, bị giáo huấn là khóc, lớn như vậy sao không trưởng thành một chút? ! Hai con chó này cũng so với ngươi có năng lực hơn!"
Hai con
chó hoang run rẩy lỗ tai, liếc nhau nơm nớp lo sợ mà chạy.
... Ngay cả động vật cũng phát giác Trữ Mặc hung dữ, không dám tái trêu chọc A Vượng nữa.
A Vượng hồng hồng con mắt, một bên tránh né Trữ Mặc truy đánh, một bên nức nở nói,
"A, A Mặc, đừng, đừng đánh, ô ô ô... Ta đau..."
"Ngươi đau? Ngươi còn mặt mũi nói đau?" Trữ mặc nghe xong, hừng hực lửa giận bốc cháy, lập tức bỏ nhánh cây, đánh lên cái ót A Vượng một cái.
"Ôi chao..." Các
trưởng bối nhìn thấy cảm giác đến da đầu tê dại.
Bọn họ cũng tức A Vượng, nhưng thương tâm hơn là oán giận, nhưng Trữ Mặc còn tàn nhẫn hơn những gì bọn họ tưởng tượng, vì vậy các trưởng bối tâm lý chỉ còn lại sự đau lòng đối với A Vượng, còn phần tức giận đã sớm tan thành mây khói theo từng cơn đánh chửi của Trữ Mặc.
A Vượng bị đánh đến không có địa phương chạy trốn, dứt khoát ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm đầu cho dù
Trữ Mặc gõ hắn.
"Ô..."
"Ngươi đã đi lạc bao
lâu? Từ khi nhận được điện thoại nãi nãi bắt đầu khóc, ngươi đau không? Ngươi
bất quá bị đánh đau, nãi nãi bọn họ thì đau lòng! Ngươi không đi xin lỗi
sao? !"
Trữ Mặc đạp A Vượng một
cước.
A Vượng té trên
mặt đất, chứng kiến Trữ Mặc tức đỏ mắt, sợ đến sắc mặt trắng
bệch, cả người run lên, nước mắt lưng tròng đối với Lâm nãi nãi nói,
"Nãi nãi, xin lỗi... Ô..."
"Ôi chao..." Lâm
nãi nãi lên tiếng, vừa nói vừa tiến lên nâng cháu dậy.
Trữ Mặc tiến đến hung ác
liếc mắt một cái, "Nãi nãi ngươi đừng che chở hắn, ta còn chưa giáo huấn
đủ đâu."
"..."
Mọi người vừa nghe, sắc mặt
đều có chút trắng bệch.
A Vượng sắp bị tiểu
tử này đánh cho tàn phế, hắn còn nói chưa giáo huấn đủ, đợi đến lúc giáo huấn đủ, cháu trai Lâm gia sẽ bị đánh
chết sao!
Lập tức có người kéo Trữ Mặc, Trữ mẫu cũng đi qua túm chặt con mình,
"Trữ Mặc, chuyện A Vượng chưa tới phiên ngươi nhúng tay vào, Ngươi cùng
hắn cùng tuổi, sao có thể đánh hắn? Mau đi nhận lỗi với A Vượng đi."
Trữ Mặc không suy nghĩ được gì, thở hỗn hển, mặt không chút thay đổi nhìn A Vượng được Lâm mụ
mụ dỗ, khóc một hồi lâu.
Trời hoàn toàn tối.
Thanh âm ầm ỹ dần dần biến mất, rất nhanh, tiểu khu chỉ còn lại hai mẹ con Trữ Mặc.
Trữ Mặc nghiên đầu, không
cho mẫu thân thấy mặt hắn.
Nhưng do ngọn đèn hôn ám, Trữ mẫu chứng kiến khóe mắt Trữ Mặc có giọt lệ chảy
xuống.
Tay con mình lạnh băng run rẩy.
Trữ mẫu ôm lấy Trữ Mặc,
"A Vượng đã trở về rồi."
"..."
"A Vượng đã trở
về."
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngốc tử
Chương 12
Trở về nhà, trấn an A Vượng, đến cục cảnh sát báo bình an, chuẩn bị cơm, sau khi xong, Lâm gia mới an tĩnh.
A Vượng bị Trữ Mặc đánh cho
cái ót nổi lên một cục u, mông cũng đỏ.
Lâm nãi nãi đau lòng không
thôi, vuốt mặt A Vượng, vội vàng đưa cho A Vượng một chén thuốc, "Đến đến, A Vượng, uống nhiều chút, thân thể sẽ ấm áp, chờ ăn no xong phải đi tắm rửa nha."
Lâm mụ mụ cũng ngồi bên người A Vượng, xoa lỗ tai sưng lên của hắn, "Trữ Mặc xuống tay cũng quá nặng..."
Con mình đã đủ ngốc rồi, lại còn chọn đầu mà đánh, nếu không phải nhìn Trữ Mặc lớn lên, Lâm mụ mụ hoài nghi hắn là cố ý làm chuyện xấu.
Lâm ba thở dài một hơi, mặt giáo huấn A Vượng, "Người lần này thật sự làm cho Trữ Mặc lo lắng rồi, ngươi đáng đời!"
"Ô..." A Vượng bết miệng, mắt lại muốn khóc, Lâm mụ mụ vội vàng an ủi, nhỏ
giọng lừa con mình ăn cơm, thẳng đến khi A Vượng ngồi
vào bồn tắm, mới trở lại phòng khách.
Ba người nhìn nhau,
Lâm mụ mụ mặc dù oán giận Trữ Mặc, nhưng không thể không thừa nhận,
"Trữ Mặc rất lo lắng A Vượng, mới có thể như vậy."
"Đúng vậy, bọn họ hai
người cảm tình tốt, nhiều năm như vậy, Trữ Mặc xem a vượng như đệ đệ mà che chở." Lâm nãi nãi nói.
Ba người trong đầu không
hẹn mà cùng xẹt qua ý nghĩ "yêu càng đậm, đánh càng đau"
Sau khi tỉnh táo lại, các gia trưởng thông qua A Vượng cũng biết được các việc hắn trải qua.
Nguyên lai sau khi ngồi xe buýt, A Vượng vẫn nhu thuận, nhưng trên đường có một người phụ nữ xuống xe, tại chỗ ngồi A Vượng làm rơi khăn tay.
A Vượng đầu không suy nghĩ gì, lập tức nhặt lên rồi chạy xuống xe đuổi theo.
Sau khi xuống xe thi nhìn xung quanh thấy vô số người, A Vượng cố hết sức chạy theo người phụ nữ nọ.
"Ngươi, khăn tay của ngươi bị rớt."
"Ôi chao?"
Nghe có người gọi, người phụ nữ kỳ quái quay đầu lại nhìn đến tiểu tử ngốc A Vượng, nghe hắn nói như vậy, lại nhìn khăn tay trong tay hắn, người phụ nữ trong nháy mắt cười một cái.
Tiếp nhận khăn tay, lễ phép nói lời cám ơn, liền xoay người đi.
A Vượng đứng tại chỗ, đưa
mắt nhìn người phụ nữ biến mất, mới gãi ót muốn bước đi.
Lúc này hắn mới phát hiện bản thân ở tại địa phương xa lạ.
Người người đều xa lạ, cửa hàng cao lớn náo nhiệt chiếm hết tầm nhìn, A Vượng lo lắng, suy nghĩ hồi lâu, thế
nhưng địa thế quá mức phức tạp nên không biết đường trở về trạm xe, ngược lại càng chạy càng xa.
Không dám hỏi người xa lạ, lại không nhìn thấy cảnh sát tiên sinh, A Vượng đông cứng tại chỗ, thời gian trôi qua cảm giác sợ hãi kéo tới, lập tức khóc ra tiếng.
Vừa khóc, người
qua đường lui tới ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, thậm chí ngay cả nữ hài tử đi ngang qua cũng tận lực tránh xa A Vượng, sợ hắn bổng nhiên công kích nàng.
Sắc trời dần tối, A Vượng
khóc khô nước mắt, đi đến ven đường, sầu mi khổ kiểm
mà ôm chân.
Cách đó không xa, một chiếc xe chậm rãi đi tới, chạy đến bên người A Vượng.
A vượng ngơ ngác ngửa đầu.
Trên mặt người lái xe như muốn nói "Ta đến bắt ngươi" nói, "Này, ngươi... lạc đường rồi phải không?"
A Vượng không dám trả lời,
cảnh giác xê dịch về phía sau.
Đối phương khóe môi cong lên "Ngươi yên tâm, ta không có ác ý, chỉ là thấy ngươi ngồi yên một người ôm đầu, cái kia... Ngươi biết đường về nhà chứ?"
A Vượng mân miệng không nói lời nào.
Từ nhỏ đến lớn hắn được
giáo dục không thể tùy tiện để ý người xa lạ.
Đối phương thấy thế cười
nhẹ một tiếng, dứt khoát ngồi xuống bên người A Vượng, đốt một điếu thuốc,
"Ta cùng ngươi ngồi đây nha."
"..."
Người này có chút kỳ quái.
A Vượng liếc đối phương một cái, hướng bên cạnh xê dịch.
"Ta theo dõi cha ta mà tới." Đối phương không để ý sự hoài nghi trong mắt A Vượng mà nói,
"Hai năm trước ta phát hiện hắn có chuyện gì đó gạt mẹ ta, cẩn thận điều tra lại phát hiện hắn có con riêng."
"..."
"Ngươi tin không?
Hắn trước mặt người bên ngoài biểu hiện cùng mẹ ta có bao
nhiêu ân ái." Hắn cười lạnh một tiếng, "Mẹ ta bị hắn lừa gạt
lâu như vậy, cũng đối với ta rất ôn nhu, cuối cùng thì sao? Cũng không phải lúc mẹ ta ra nước ngoài cùng người khác làm loạn."
A Vượng bết miệng, vẫn không nhịn xuống lòng hiếu kỳ, hoang mang mà nhìn về
phía đối phương, "Làm loạn... Làm loạn là gì?"
"..." Nam nhân nhìn a
vượng liếc mắt một cái, lầm bầm, "Nguyên lai đầu óc của ngươi thật sự có vấn đề."
Thấy A Vượng dùng ánh mắt cầu xin nhìn chính mình, nam nhân nhún nhún vai, "Làm loạn...
Ân... Chính là cùng người phụ nữ khác thê tử thân thiết."
A Vượng cái hiểu cái không gật đầu.
Kiếm người biết lắng nghe, A Vượng là lựa chọn tốt nhất, hắn an tĩnh, hơn nữa không
lắm miệng, đem nội dung nghe được truyền ra ngoài, chính là rất
đơn thuần, thường xuyên sẽ hỏi ít.
Thanh niên bởi vậy mà đem buồn bực thống khổ trong lòng kể ra. Kể cả chuyện hắn theo dõi phụ
thân đến nơi đây, nghĩ muốn từ phụ thân tìm được hai mẫu tử phá hỏng giá đình người khác, cho bọn hắn họ một phen giáo huấn.
"Ngô... Ngươi so với
ta lớn hơn ba tuổi."
Rốt cục nói xong chuyện của mình, thanh niên đợi hồi lâu, chờ đến khi A Vượng nói một câu, lập tức khóe mắt quất lên, "Ngươi... Không phải nên an
ủi ta sao?"
"An ủi?"
"Đúng vậy, không phải sẽ nói là ‘ lúc đầu ba chỉ là nhất thời mất khống chế, kỳ thật rất quan tâm mụ mụ ngươi' hay đại loại thế?"
A vượng nháy mắt mấy cái,
nhìn thanh niên một hồi, chậm quá nói, "Lúc đầu ba ngươi chỉ là... Chỉ là nhất
thời... ngô.. Kỳ thật rất quan tâm mụ mụ ngươi'."
"..."
"..."
Một hồi lâu, thanh niên dở
khóc dở cười, "Quên đi, thời gian không còn sớm, ngươi nhớ gia đình mình ở đâu không? Ta đưa ngươi về."
A vượng chau mày, tâm lý
vốn là cảnh giác, thế nhưng sắc
trời thật sự dần dần tối, hắn cũng ngồi lau, cảm thấy lạnh, nếu còn tiếp tục sẽ đau đầu mất.
Vì vậy A Vượng nhăn nhó đứng lên, cà lăm nói ra địa chỉ.
Thanh niên GPS tìm đường một chút, liền bảo A Vượng lên xe.
A vượng cắn môi ngồi trên
xe.
"... Ngươi đang làm vậy?"
"Ngô..." A vượng
ngồi ở ghê phó, hai tay ấn lên cánh cửa, sợ hãi chính mình bị người lừa bán, hé
ra khuôn mặt nhăn giống như bánh bao, "Ta chị muốn sờ cánh cửa."
"Ngươi ngồi như vậy không được tự nhiên?" Thanh niên chạy đến khu xa lộ.
Ngã tư đường hai bên lướt nhanh qua hai người.
A vượng vẻ mặt đau khổ,
"Như vậy, lúc ngươi muốn bán ta, ta có thể... có thể chạy trốn được."
Thanh niên trên tay run
lên, nhìn A Vượng hồi lâu, rốt cục không nhịn được cười ha ha,
"Quả nhiên vốn ngu ngốc, đại não cùng người bình thường khác biệt thật nhiều, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không bán ngươi."
A Vượng trợn tròn hai mắt, "Thật, thật vậy chăng?"
"Ân."
Thấy đối phương khẳng định nghiêm túc gật đầu, A Vượng thở ra một hơi mới an tâm.
Thanh niên lại buồn
cười, ngốc tử này rất dễ bị lừa.
Xe hơn 15 phút, lọt vào tầm mắt chính là kiến trúc quen thuộc.
A Vượng kích động vỗ cửa
sổ, "Ta, ta tới rồi, ngươi có thể để ta xuống đây."
"Ôi chao? Nhưng là
trên bản đồ biểu hiện..." Thanh niên nhìn một chút, đích thật phải chạy một chút mới tới tiểu khu A Vượng, liền giúp a
vượng mở cửa xe, "Ngươi xác định chính mình một mình có thể trở
về?"
"Ân." A Vượng
nhảy xuống xe, khom lưng hướng đối phương phất tay cáo biệt, "Hẹn gặp
lại."
Thanh niên mỉm cười, con
ngươi lóe ra quang mang mà nhìn bộ dáng vô tâm không phế của A Vượng , thấp giọng nói "Ngốc tử thật hạnh phúc ", liền rời đi tiểu khu xe .
Từ sau nhìn kỹ lại, thấy ngốc tử đứng ven đường, lễ phép đưa mắt nhìn
chính mình rời đi.
Thanh niên thở ra một hơi,
ý cười thu liễm đi, thần sắc dần dần lạnh mà giẫm lên chân ga.
Mà A Vượng nhu
thuận đi về nhà, chỉ là sắp tới tiểu khu nhìn
thấy hai con chó hoang.
Ngăn cản không được tiểu bị động
vật hấp dẫn, A Vượng lập tức quên về nhà, ngồi xổm ven đường, cùng con
chó nhỏ chơi đùa.
"Bọn chúng thật sự rất
đáng yêu!" Nói xong A Vượng lại tích cực khen ngợi,
"Lông mềm lại rất ấm áp."
Lâm ba bộ dạng như nói "Ta không có bình luận gì thêm nữa".
Lâm mụ mụ đi tới ban công, gọi điện thoại cho Trữ mẫu, "Ôi, vốn là A Vượng bất tốt, nghe
hắn nói hết chuyện, ngay cả ta cũng muốn đánh hắn."
A Vượng nghe xong run
lên, hoảng sợ nhìn về phía nãi nãi tìm kiếm trợ giúp.
Thế nhưng nãi nãi cũng tức
giận, "A Vượng, ngày mai ngươi đi xin lỗi Trữ Mặc đi, nói để cho hắn
lo lắng thật sự rất xin lỗi."
Tiểu tử này từ trước đến giờ không lo lắng và sốt ruột vì ai bao giờ, chỉ có đối với sự kiện lần này của A Vượng mà phát sinh, thế mà A Vượng trên đường về nhà còn có tâm tình chơi đùa với con chó.
Người nào nghe xong mà không
tức giận? !
Còn thanh niên tốt bụng giúp đỡ, bọn họ nhất định phải tìm được hắn để cảm tạ mới được.
Nếu như không phải là hắn, A Vượng sớm ở ven đường bị đông cứng rồi.
A Vượng lui đến góc trong ghế sa lon, cúi đầu, thanh âm nho nhỏ,
"Ta, ta không muốn nhìn thấy A Mặc..."
"Tại sao không muốn thấy?" Nãi nãi cao giọng, "Bởi vì hắn đánh ngươi sao? A
vượng, ngươi phải biết rằng, nếu như Trữ Mặc không quan tâm ngươi, hắn mới
không lãng phí khí lực chính mình mà đánh ngươi!"
"Nhưng mà..." A Vượng vẻ mặt đau khổ cãi lại, "Hắn đánh ta đau quá..."
Nãi nãi lắc đầu thở dài.
Làm sao bây giờ.
Cháu của nàng ngốc, rốt
cuộc nên làm cái gì bây giờ.
Hắn chỉ bởi vì Trữ Mặc
đánh mà sợ hãi, không muốn cùng Trữ Mặc tiếp xúc,Trữ Mặc
nhiều năm như vậy nỗ lực làm bạn, thì như thế nào đây?
Lâm nãi nãi vuốt ve đầu A Vượng, "Nghe nãi nãi nói, Trữ Mặc là ngươi tốt."
"Thật vậy không?"
A Vượng không tin, đầu của hắn, lỗ tai của hắn, còn có cái mông của hắn đến bây giờ vẫn còn đau đây.
Hắn quên không được Trữ Mặc lúc đánh hắn thật hung ác, chỉ cần nhìn thấy Trữ Mặc như vậy, hắn chỉ muốn khóc thôi.
Cho nên cách vài này, bởi vì Lâm nãi nãi cổ vũ, A Vượng thật vất vả mới bước ra khỏi nhà, đi lên lầu, đi
tới trước của nhà Trữ Mặc, A Vượng đến bắp chân cũng run lên.
Gõ cửa tiếng nói không yên, "A, A Mặc, đi, đi học..."
Cửa đột nhiên mở ra, Trữ Mặc khuôn mặt âm hàn khởi mi.
A Vượng sợ đến giật
mình.
Trữ Mặc mặt càng đáng
sợ.
"Ngốc tử!" Thấp giọng một tiếng, Trữ Mặc tránh A Vượng, đi nhanh xuống lầu.
A vượng ngẩn người đuổi theo, "A, A Mặc, ngươi, ngươi chờ ta một chút."
Trữ mặc hừ lạnh,
"Ngươi không phải sợ ta sao? Như vậy bắt đầu từ hôm nay, ngươi không cần gặp ta nữa!"
Trữ Mặc đi thật xa, A Vượng bị vứt phía sau, vân vê ngón tay
Đứng trong gió lạnh chốc lát, chóp mũi bị đông cứng.
Hắn bị A Mặc ghét rồi
sao?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét