Chương 10
Dựa theo tâm ý của chính mình hậu quả chính là...
Vừa nhìn đến miệng A Vượng, Trữ Mặc đã nghĩ muốn gặm nó. Vừa nhìn bóng lưng A Vượng, Trữ Mặc
đã muốn nhào tới.
May là hắn coi như có lương
tâm, không có ăn đến cuối cùng, nhưng chiếm tiện nghi cũng không ít,
làm hại A Vượng mông luôn đau, nhưng ngại nãi nái dạy không dám vân vê, chỉ có thể đau khổ ra mặt, oán giận liếc Trữ Mặc.
Nhiều năm trôi qua, Trữ Mặc
sớm thành thói quen bộ mặt ngốc ngốc của A Vương rồi, đối phương đọc sẽ khổ não lại có thể trong nháy mắt lấy lòng hắn, nhưng dần dần, Trữ Mặc bị mọi người chung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ ảnh hưởng đến.
Trí năng thiếu hụt xem như phế vật, xung quanh A Vượng mọi người mang ánh mắt thương xót có chán
ghét có không quan tâm có, nhưng thường là thở dài.
Thường xuyên có người hỏi
Trữ Mặc, "Cùng người này một chỗ, ngươi không cảm giác thấy mất thể diện sao?"
Lên trung học rất ít có tiểu hài tử trong tiểu khu A Vượng, bọn họ không biết khi còn
bé A Vượng có bao nhiêu nhu thuận đáng yêu, chỉ cảm thấy một thiếu niên 15 tuổi giống A Vượng không khỏi quá chậm chạp và buồn cười.
"Ta lần trước chứng
kiến hắn chạy bộ bị người ngán chân té nhào." Có
người cười nhạo, "Giữ thăng bằng không tốt cũng không sao chứ?"
Có người cũng lấy hắn làm thú vui.
Cảm giác bị người khác cười nhạo rất chướng mắt, chứng kiến người khác nhìn A Vường cười khúc khích, Trữ Mặc trong lồng ngực dâng lên tâm tính kiên nhẫn.
Bất luận dạy A Vượng bao
nhiêu lần, hắn cũng không học được việc che lấp khuyết điểm chính mình. Tiếp tục bị sai bảo, bây giờ chỉ ngoắc ngoắc ngón tay, A Vượng lập tức sẽ chạy đến lấy tiền mua nước cho.
Trữ Mặc một lần đi ngang qua Lam Cầu, nghe được các nam sinh cười vang, bảo A Vượng vốn là một đứa hầu.
Lúc hắn cùng A Vượng sóng vai về nhà, nghe nam sinh phía
sau mang theo khẩu khí giễu cợt "A Vượng, ngươi về nhà còn cần người dẫn à?" Đến khi Trữ Mặc quay đầu hung hăng trừng đối phương, hắn còn muốn gõ đầu A Vượng, hận không thể đào một lỗ trên đầu hắn,
"Ngươi trả lời hắn làm cái gì? Thu hồi dáng cười khúc khích của ngươi đi, ngươi không thể biểu hiện thông minh một chút sao? !"
A Vượng mỗi lần sợ cong đầu, không dám lên tiếng.
Trưng ra ánh mắt lấy lòng, làm cho Trữ Mặc xúc động đến tóc muốn dựng đứng lên.
Hắn cùng A Vượng chênh
lệch càng lúc càng lớn, hắn là ôm hùng tâm tráng khí,
hắn muốn dùng thực lực của mình để chứng minh với mọi người, hướng từ bỏ mẫu thân chứng tỏ mình là nam nhân trưởng thành, chứng minh những kẻ đối xử tệ bạc với hắn là sai lầm.
Nhưng A Vượng lại muốn an
ổn mà bình tĩnh mà sống trong thế giới của mình.
Ngẫu nhiên nghĩ đến tương
lai, Trữ Mặc rất khủng hoảng, hắn không biết sau này mình sẽ ở
nơi nào, A Vượng sẽ ở đâu?
6 giờ buổi sáng, những học sinh có thành tích tốt sẽ được miễn phí học lớp dạy thêm.
Trữ Mặc sớm đã đi học rồi.
A Vượng vẫn ở nhà, đến khi rời giường thì cùng nãi nãi mua thức ăn, chuẩn bị cơm trưa, tới xế
chiều, đến Thiếu Niên Cung học thư pháp.
Lâm gia phu phụ muốn giúp A Vượng có chuyện để làm, lớn như vậy không thể lúc nào cũng dựa vào trưởng bối, phải học tập cùng giao tiếp xã hội, dù sao hắn không thể cứ hi vọng vào việc học tập ở trường.
Lúc bạn cùng lứa đang ngập đầu trong sách vở thì A Vượng vui vẻ ngồi trên xe công cộng.
Lúc đầu Lâm nãi nãi cùng A Vượng đi xe, sau khi Lâm nãi nãi dạy A Vượng năng lực tự mình ngồi xe, liền cho A Vượng một mình ngồi xe công cộng rồi ở phía sau len lén theo sát, xác định cháu có thể an toàn tới mục đích mới an tâm.
Học tập tri thức đối với A Vượng mà nói là quá khó khăn, công thức phức tạp hay Anh Văn rời rạc hắn
không môn nào có thể hiểu, nhưng thư pháp không giống vậy, hắn chỉ
cần an tĩnh ngồi viết chữ thôi, mặc dù viết ra cũng rất khó nhưng được cái là có thể tu dưỡng dần dần.
"Học một năm, A Vượng thoạt nhìn không quá ngốc." Lâm nãi nãi nói, "A Vượng bây giờ cả
người đều là thơm mùi mực, bảo bối đúng là rất thích nha."
"Đúng vậy, để cho hắn
đi học viết chữ, cũng khiến chúng ta an tâm." Lâm nãi nãi cười thở
dài, "Ta tuổi đã lớn, không biết ở bên A Vượng được mấy năm."
"Lâm nãi nãi..."
"Chỉ cần A Vượng hắn có thể cán đáng cuộc sống, không làm phiền người khác là tốt rồi."
Một nguyện vọng tuy nhỏ bé nhưng đối với A Vượng là không dễ.
Trữ Mặc không rõ trưởng bối khổ tâm, hắn suốt ngày bị tâm tình phức tạp của chính mình hành hạ, chứng
kiến A Vượng viết bút lông làm đổ mực nước, lại rống, "Chuyện nhỏ như vậy cũng làm không tốt, ngươi còn có thể làm gì? !"
A Vượng lui cổ, thu thập bàn bẩn,
thanh âm nho nhỏ, "Ta, ta không cố ý..."
"Ngươi không cố ý làm đỗ mực nước, nếu cố ý, ngươi có thể hỏa thiêu phòng phải không?" Trữ Mặc tiếp tục, "Có thời gian viết chữ, sao không đọc Anh Văn? Ngươi không cảm thấy thẹn sao? Mỗi lần phát điểm thi, cùng tiểu tử thúi Cố Hiển xưng
huynh gọi đệ, ngươi cam tâm sao?"
A Vượng nghe không hiểu, cùng Cố Hiển kết giao bằng hữu cùng cam lòng hay không có liên quan sao, chỉ biết là Trữ Mặc phát hỏa không lý do,
chính mình không thể nói gì, miễn cho chọc Trữ Mặc không vui.
Sau trung học cơ sở, Trữ Mặc càng ngày càng nóng tính.
Trước mặt sư phụ lạnh băng băng, nói nhiều một câu cũng cảm thấy lãng phí
thời gian, trước mặt A Vượng, Trữ Mặc luôn hừng hực lửa
giận.
Trữ Mặc không thể bình tĩnh được.
Hắn hy vọng A Vượng có chút thông minh, chậm rãi đuổi theo chính mình, nhưng A Vượng lại hoàn toàn không thể.
Hắn khắc chế không được đối
với A Vượng phát hỏa, đồng dạng cũng khắc chế tâm ý muốn cùng A Vượng thân mật.
Lúc tức giận, đại não không nghe sai sử mà mắng A Vượng, nhưng lời đả thương đã lỡ nói ra, hắn sẽ hung hăng hôn A Vượng, càng hôn càng không khắc chế được.
Trong người hắn như có hai người đấu tranh kịch liệt, một người muốn vĩnh viễn phát hỏa thậm chí là đánh A Vượng, người còn muốn sờ hắn,
giữ lấy hắn.
Trữ Mặc không rõ chính mình sao lại như thế, xúc động muốn giảm bớt cùng A Vượng tiếp xúc, nhưng lại cố ý đối với thất vọng của A Vượng làm như không thấy.
Hôm nay, Lâm nãi nãi mới
vừa thu xếp quần áo, điện thoại vang lên, nàng đi vào phòng
khách nghe, cầm lấy microphone, đối diện truyền đến tiếng nói đầy lo lắng của sư phụ thư pháp, "Lâm nãi nãi, A Vượng hôm nay... sao lại không đi học?"
"Ôi chao?" Lâm
nãi nãi ngẩn người, "Không có hả, hắn sớm đã đến trạm xe, ta dẫn hắn đi mà."
Người đối diện trầm mặc.
Ý niệm không may dâng trong
đầu, Lâm nãi nãi nắm chặt microphone, tiếng nói không yên,
"Sư phụ... A vượng... không có đi sao?"
Đối phương cười khan một
chút, an ủi nàng, "Ân, chắc... chắc là là kẹt xe mới đến muộn nửa tiếng, Lâm nãi nãi, ngài đừng gấp, ta ra trạm chờ một
chút, lát báo ngài tin tức."
Lâm nãi nãi đứng yên tại phòng khách, một hồi lâu mới suy yếu khí "Ân" một tiếng.
Bất an đợi nửa
giờ đồng hồ, tiếng nước nhỏ giọt vang lên, tất cả
cảm quan như thoái hóa, chỉ còn lại thính giác dị thường mẫn cảm, cho
nên tiếng chuông điện thoại vang lên lúc, Lâm nãi nãi bị dọa không nhẹ.
Không thể chờ đợi được mà tiếp điện thoại, "Thế nào sư phụ, A Vượng tới chưa?"
Sư phụ thư pháp nói trong uể oải, "Lâm nãi nãi..."
"A Vượng đâu?"
"Chúng ta... nên báo cảnh?"
Ống nghe trong tay ngã trên mặt đất, lão nhân gia vành mắt đều đỏ, đầu ngón tay run rẩy mà gọi cho con và con dâu.
A Vượng bị mất tích rồi.
Lâm gia phụ mẫu từ trường
học chạy về trong nhà, Lâm nãi nãi khóc đến nói không rõ, suy yếu mà hô tên A Vượng.
Cháu vốn là thịt trong lòng nàng, cho dù không trọn vẹn, cũng là không
người nào có thể thay thế được.
Lâm
mụ mụ tuy là người thuần thục nhưng cũng luống cuống tay chân, ngơ ngác ở ghế sa lon cùng Lâm nãi nái không.
Lâm ba nói chuyện với sư phụ, xác định đối phương đã liên lạc công ty giao thông, tra được A Vượng đến trạm không có gặp chuyện không
may, mới hướng cảnh sát báo rồi án.
Cảnh sát cho tin tức, vì tình huống đặc thù, nếu như qua hai giờ A Vượng còn không có
tin tức, bọn sẽ trợ giúp tìm kiếm.
Lâm ba cảm kích cúp điện
thoại, đi tới ban công đốt một điếu thuốc.
Ngoài phòng gió lạnh hiu
quạnh, xế chiều ba giờ bầu trời mưa bụi lất phất bay, làm cho người ta tâm tình càng thêm áp lực.
"Hôm nay nghe nói sẽ có tuyết, A Vượng một mình...sẽ rất lạnh." Lâm nãi nãi quất
nghẹn nói, "Sớm biết vậy sẽ bảo hắn
mang mũ, ta đáng lẽ phải dẫn hắn đi học, đều do ta
sai..."
Lâm ba thở ra một hơi, mi
tâm nhíu chặt , "Mẹ, đừng khóc, A Vượng sẽ tìm được mà!"
"A Vượng không có tiền, Nói không chừng qua một lúc sau hắn bắt xe về nhà thôi."
Trữ mẫu cũng chạy sang an ủi nàng,
"A Vượng đã trưởng thành, đừng lo lắng, không nên hù dọa chính
mình, nãi nãi à."
Lâm mẫu chảy nước mắt, "Đáng lẽ phải mua cho A Vượng một cái điện thoại di động, nếu như vậy sẽ
không phát sinh chuyện này rồi."
Là bọn quá vô tâm rồi, tưởng rằng A Vượng chỉ là khi nhỏ trí năng thiếu hụt, hơn mười mấy
năm qua A Vượng chưa từng xảy ra chuyện gì, cho nên cũng không để tâm.
Từ nhà đến Thiếu Niên Cung cách đế nữa thành thị, trên xe nhiều người vừa
lại hỗn tạp, hơn nữa lại vào dịp cuối tuần, tránh không được xuất hiện phần tử xấu lừa bán người.
Ngày hôm qua, mọi người bàn tán nhau về một khu chợ đêm chuyên buôn bán người. Cách tiểu khu không xa có tên chuyên bắt cóc người cắt thận vào ban đêm, ban ngày thả người bị hại về nhà, không quá hai ngày là chết.
Càng nghĩ càng đáng sợ.
Đợi Trữ Mặc 4 giờ học xong về nhà, mới leo lên lầu đã nghe "Ô
ô"tiếng khóc.
Ngay từ đầu còn tưởng do gió lạnh chui khe phát ra âm thanh, tới nhà A Vượng mới phát hiện cửa mở rộng, phòng khách luôn sạch sẽ ngồi đầy trưởng bối vẻ mặt lo lắng.
Ngày thường lúc chiếu cố A Vượng, các trưởng bối đều cười ha hả, nhưng bây giờ lại thở vắn than dài .
"Vừa qua gần một
tiếng."
"Lâm giáo sư, gọi điện thoại cho cảnh sát một lần đi?"
"Sư phụ bên kia có tin tức không?"
Ninh mẫu phát hiện Trữ Mặc mặt mày âm trầm đừng ở cửa ngoắc ngoắc, "Trữ Mặc, mau tới đây."
Trữ Mặc đi qua các vị
trưởng bối, tới bên mẫu thân, không khí chung quanh trầm mặc, làm cho Trữ Mặc nhăn mi, trái tim đột nhiên lạc nhịp một chút.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?" Trữ Mặc sắc mặt dần dần mất huyết sắc.
Ninh mẫu thở dài, mặt lộ
vẻ lo lắng, "A Vượng bị mất tích rồi."
Trữ Mặc ngừng thở run run giọng nói, "Mất...mất tích?"
Ninh mẫu vội vàng trấn
an Lâm nãi nãi, tranh thủ cho Trữ Mặc một ánh mắt xác định.
Ngũ lôi oanh đỉnh còn không hơn điều này.
Trữ Mặc nắm chặt tay, dùng sức đến cánh tay bắt đầu phát run, gân xanh nổi lên, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng không trước mặt trưởng bối sắm vai đứa con ngoan hiền.
"Ngốc tử..." Trữ Mặc nói.
Ninh mẫu cảnh cáo,
"Trữ Mặc, ngươi đang nói cái gì?"
Trữ Mặc lúc này không thể suy nghĩ gì, càng thêm lớn tiếng, "Ngốc tử này làm cho người khác thêm
phiền toái!"
Trữ Mặc cất bước chạy ra ngoài, Ninh mẫu chạy tới cửa, cũng không gặp thân ảnh con
mình.
Một giây an tĩnh.
Ninh mẫu xấu hổ xin lỗi Lâm gia, "Xin lỗi, Trữ Mặc hắn..."
"Không sao."
Lâm mẫu cười yếu ớt khoát khoát tay,
"Mặc hắn nói không sai."
"..."
"A Vượng... Đích xác
là một ngốc tử." Rõ ràng vốn là ngữ khí vân đạm phong khinh, nhưng tại sao nói xong câu này, nước mắt lại chảy ra?
"Khiến mọi người thêm
phiền toái, xin lỗi." Nước mắt lau xong lại chảy xuống, Lâm mẫu khóc thành tiếng, "Nhiều năm qua, đã khiến mọi người thêm
phiền toái, xin lỗi."
Trong lúc nhất thời, mẫu
thân các nhà cũng thương cảm mà khóc.
Mà bên ngoài, Trữ Mặc chạy không phương hướng, hoàn
toàn không có lý trí, cũng không phân tích A Vượng sẽ ở nơi nào, chỉ chạy về phía trước, dường như chỉ có chạy đến hô hấp không nổi, lồng ngực thiếu dưỡng đến té xỉu, mới có thể dễ chịu một ít.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét