Chương 11
‘ Nguyệt. . . Ngọc Lưu Ly... Các ngươi ở đâu? ’ lòng ta bây giờ đang kêu gào.
Không xong . . . Ta hiện
tại ở đâu? ... Vừa rồi ở trên đường cái đột nhiên chạy ra rất nhiều ngựa,
người đi đường đều kinh ngạc đến hỗn loạn
Cùng Nguyệt bọn họ
tách ra, sau đó có người đem ta đánh ngất xỉu, tỉnh lại liền...
Hiện tại ta làm sao
bây giờ? Hai mắt bị mảnh vải che, miệng bị tắc mảnh vải, tay chân cũng bị dây
thừng buộc chặt , xem không được, động không được, cũng nói không được.
Nhưng mà ta biết mình hẳn là ở trong một cái rương, bởi vì ta nằm ở chỗ
thật nhỏ đến chuyển động không được, mà ta nghe được thanh âm xe ngựa
chạy, xem ra ta giống như bị trói rồi... ... Nhưng mà, vì
cái gì?
"Tam đệ, chúng ta hiện
tại đi vào trong đó sao?"
"Lão Đại, đương nhiên
là đi ‘ Túy Mộng Lâu ’, nơi đó chính là tiểu quan quán nổi danh, mỹ
nhân này ở nơi đó chính là sẽ bán được giá cao, đến lúc đó chúng ta
liền phú quý !"
"Ha ha! Không thể
tưởng được chúng ta thật thành công sao! Rốt cục có ngày thể thoát ly bần cùng!"
"“Dạ! Ha ha ha ha ha
ha!"
... ... Ta không muốn! Ta không muốn bị bán vào tiểu quan quán! Ta cũng không muốn làm tiểu quan... Nhưng làm sao tốt bây giờ? Tay chân đều bị dây
thừng trói, làm thế nào đào
thoát đây?
"Tam đệ, nghỉ ngơi
trước một hồi đi, còn có một đoạn đường mới đến ‘ Túy Mộng Lâu ’."
"Cũng tốt, chúng ta
xem trước một chút tiểu mỹ nhân có tỉnh chưa, nếu tỉnh liền cho hắn uống nước đi."
Thùng bị mở ra, thân
thể bị người đỡ ngồi dậy, miệng tắc mảnh vải cũng được người lấy đi.
"Ba tên cướp chết
tiệt các ngươi! Thả ta! Ta không muốn bị các ngươi bán đi tiểu quan
quán!" Trước tiên đương nhiên là tức giận mắng ba tên cướp chết tiệt!
"Tiểu mỹ nhân, người không vi mình, trời tru đất diệt!"
"Yên tâm đi, tiểu mỹ
nhân, nhìn ngươi bộ dạng xinh đẹp như vậy, ở tiểu quan quán nhất định có rất
nhiều người yêu thương ngươi, đến lúc đó vinh hoa phú quý nhất định hưởng vô số."
"Ta không cần! Mau
thả ta! Thả ta! Thả ta! Thả ta!"
"Quên đi, lão Đại,
đừng để ý tới hắn, chúng ta tiếp tục chạy đi, nếu bị nam tử bên cạnh hắn tìm được chúng ta liền không xong !"
"“Được rồi! Chúng ta đi
mau."
Miệng tiếp tục bị nhét mảnh
vải, đưa lên thùng, bọn họ lại tiếp tục chạy đi.
"Chủ tử... Không có tin tức Mị
công tử ... ..." Nhìn đến ánh mắt lạnh lùng của Nguyệt, nhóm nô
bộc đều nơm nớp lo sợ nói.
"Cái gì?" Nguyệt
không mang theo cảm tình nói.
"Nô tài đáng chết! Nô
tài tìm không được tin tức Mị công tử ..."
"Hừ! Chết tiệt!"
Nguyệt phẫn nộ quét mọi thứ trên bàn xuống, bởi vì qua hai ngày, vẫn không
có tin tức của Mị.
"‘ Túy Mộng Lâu ’. . .
Phỉ Nguyệt, có thể là tiểu quan quán nổi danh nhất ‘ Túy Mộng Lâu ’?" Bên cạnh Ngọc Lưu Ly suy tư về phương án này.
"Mị Nhi bị bán tới đó là cơ hội rất lớn... ..."
"Phỉ Nguyệt, chúng ta
đi ‘ Túy Mộng Lâu ’ nhìn xem đi, ‘ Túy Mộng Lâu ’ cũng không chỉ có tiểu quan
quán, đồng thời cũng là nơi thu thập tình báo. Hơn nữa. . . Nghe nói lão bản ‘ Túy Mộng Lâu ’ thực thần bí cổ quái, cho nên Mị nếu
bị bán đến đó sẽ rất nguy hiểm..."
"Ngọc Lưu Ly... Chúng
ta lập tức lên đường đi!"
‘ Mị Nhi, ngươi nhất định
phải bình an không có việc gì... . . . ’
‘ Nguyệt... . . . ’
Một ngày? Hai ngày? Ba
ngày? Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đình một hồi, đi một hồi, ... Chỉ từ miệng bọn họ biết cách ‘ Túy Mộng Lâu ’ không xa, ta không thể tránh khỏi vận mệnh bị bán vào tiểu quan quán ... ?
"Lão Đại, đã đến
‘ Túy Mộng Lâu ’ ."
"Ha ha! Thật tốt quá!
Chúng ta mau tìm đi!"
Mị nghe được bọn họ nói chuyện, tâm trầm xuống . . . giống như bị ngã vào vực sâu... . . . Ngay khi bọn
họ nói đến lão bản ‘ Túy Mộng Lâu ’, đều nghe không được, chỉ là
thật sâu lâm vào tư tưởng của mình.
‘ Nguyệt. . . Hắn vẫn tìm không thấy ta sao? Tại sao hạnh phúc chung quy không dài,
luôn trong phút chốc mất đi? Ngày hôm qua còn cảm nhận được ôn nhu, cho tới hôm nay đã mất đi. Ca ca cũng vậy. . . Sư phụ cũng vậy... Nguyệt cũng thế... . . . Chính
mình luôn tại thời điểm cảm thấy hạnh phúc mà mất đi
Bọn họ... . . . hay là chính
mình không có loại phúc khí này? Hay là hạnh phúc căn bản chưa từng thuộc về
mình? ’ Mị nghĩ nghĩ, lệ bất giác rơi xuống.
"Để cho ta xem qua." lão bản ‘ Túy Mộng Lâu ’ nói.
"Có thể, lão Nhị, mở
ra thùng."
Thùng lại một lần nữa bị mở ra, vải che mắt và miệng bị lấy đi, tuy rằng có thể thấy ánh mặt trời, chính là giờ phút này Mị lại rơi lệ đầy mặt.
"Lão Đại, tiểu mỹ nhân
đang khóc nè..."
"Cái gì?"
Không để ý đến bọn họ, lão bản ‘ Túy Mộng Lâu ’ chậm rãi hướng thùng đi đến, nhìn thấy người tay chân bị dây thừng buộc chặt đang khóc sướt mướt.
Mị cảm nhận được, ngẩng đầu lên nhìn hắn... ...
"Hắn chính là người các
ngươi muốn bán?"
“Đúng vậy! Không biết lão bản vừa
lòng hay không?"
"Mười vạn hai!"
"Lão bản, tiểu mỹ
nhân này chính là khó được, sao chỉ có giá này?"
"Năm mươi vạn
lượng!"
"Hảo! Hảo! Hảo! Cám
ơn, cám ơn lão bản!" Lão Tam mắt thấy lão bản ‘ Túy Mộng Lâu ’ lạnh lùng ánh mắt, trong lòng biết nói thêm gì nữa chịu thiệt chỉ là bọn họ, vì thế
liền đáp ứng năm mươi vạn lượng, năm mươi vạn lượng đã
muốn đủ cho bọn họ hưởng thụ nửa đời.
"Đi xuống lấy tiền
đi." lão bản ‘ Túy Mộng Lâu ’ dương tay nói.
“Dạ! Cám ơn lão bản!"
Vì thế lão Tam lôi kéo hai người còn lại vội vàng rời đi.
Phòng nhất thời yên lặng, nhưng vẫn nghe được tiếng khóc của Mị. lão bản ‘ Túy Mộng Lâu ’ thay Mị giải khai dây thừng, sau đó nhẹ nhàng
xoa hai má Mị, lau khô nước mắt, đối Mị nói "Ngươi còn nhớ ta
sao?"
Mị sau khi nghe được, cẩn
thận nhìn hắn một lần, sau đó kinh ngạc nói "Ngươi. . . Ngươi là nam tử ngày đó!" Tóc đen mắt hồng dung mạo xinh đẹp , đúng là nam tử ngày đó đột nhiên
xuất hiện.
“Đúng vậy. . . Không thể tưởng được lại một lần nữa
gặp ngươi, thế nhưng lại ở chỗ này..."
"Ngươi. . . Là lão bản ‘ Túy Mộng Lâu ’... ?"
"Ân, ngươi gọi ta Điệp Quân, Mị Nhi, ngươi tại sao sẽ bị bán đến nơi đây?" Từng phái
người điều tra thân phận Mị, chính là chỉ biết hắn gọi là Lãnh Dạ
Mị, được Phỉ Nguyệt cứu trở về, còn lại hết thảy đều
là không biết.
"Ta cùng Nguyệt lạc
đường . . . Sau đó, đã bị bọn họ bắt giữ tới nơi này... . . ."
“Vậy sao..."
"Điệp quân... giúp ta. . . giúp ta rời khỏi nơi đây nhé?"
"Việc này không thể... Ngươi chính là ta dùng năm mươi vạn lượng mua về... . . ."
Điệp quân tà mị cười.
"Ta không muốn làm tiểu
quan..."
"Đương nhiên...
..." Tinh tế thon dài ngón tay xẹt qua môi Mị, tiếp theo mở hai tay ôm chặt Mị.
"Bởi vì. . . Ngươi phải ở lại bên cạnh ta... ... ..."
"Làm người của ta...
..."
Thân là thủ lĩnh ‘ Túy Mộng Lâu ’
cùng ‘ Ẩn ’, đối với người mị hoặc và thần
bí này, chính là rất muốn bẻ gẫy đôi cánh của hắn làm cho hắn vĩnh viễn
ở lại bên cạnh mình... . . .
Bởi vì...‘ điệp ’. . . ngay lần đầu
tiên gặp hắn, cũng đã đã yêu đóa hoa tên ‘ Mị ’ này... . . .
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Cảm giác lần đầu Diệp Quân gặp Mị giống bức này :))
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét