Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2014

[Danmei] Ngốc tử - Chương 16


Chương  16

Bên trong ánh sáng thiếu thốn, có rất nhỏ thanh âm lãnh khí.

A Vượng bị cưỡng chế tại ghế sa lon, nửa người treo lơ lửng, cũng không phải tư thế thoải mái.

"A Mặc..." Mặt nhăn nhíu mày, A Vượng lắc lắc thân thể điều chỉnh tư thế, "Ngươi hảo nặng."

Trữ Mặc không nói được một lời, hắn khóa ngồi trên lưng A Vượng, con ngươi hàn quang, cánh tay A vượng bởi vì quá dùng sức mà hiện ra cơ thể.

Trữ Mặc cũng là cao gầy trắng tịnh, nhưng bất đồng lớn với A Vượng đơn bạc, cỡi quần áo nửa người trên gần như lõa lồ, bụng lại bị đè nặng làm cho a vượng than thở, "A Mặc, tại sao ngươi không nhúc nhích?"

Ngốc tử nằm dưới thân chính mình, không có cảm giác nguy cơ cả hai tròng mắt đơn thuần sáng ngời.

Trữ Mặc hạ phúc căng thẳng đến gân xanh cũng nhảy dựng lên, lý trí còn xót lại bị A Vượng sờ cánh tay lần nữa mà tắt ngúm.

Mặt âm trầm, Trữ Mặc hôn lên miệng A Vượng.

Nhiều năm trước, bọn họ hôn môi vô số lần, nhưng trong tâm trí A Vương, đây đều là ngủ ngon hôn mà thôi.

Trí năng thiếu hụt vĩnh viễn không minh bạch lúc hắn hôn môi, xao động bất an trái tim cùng ham muốn bộc phát.

Nghĩ muốn ôm hắn, nghĩ muốn vuốt ve hắn, ý niệm hạ lưu  trong đầu một khi xuất hiện không có biện pháp như cây tàn thuốc dễ dàng bóp diệt nó.

"A Mặc..."

Bị thình lình tập kích hôn khiến hô hấp không thoải mái, A Vượng gian nan mà lệch khai miệng, gương mặt đỏ lên, "Thật, thật là khó chịu..."

A Vượng đơn thuần xốc lên áo.

Trữ Mặc hí mắt, yết hầu nổi hóa, đem áo ngắn tay của A Vượng cỡi xuống, không đợi A Vượng hồi thần, cúi thân thể xuống cắn trước ngực A Vượng.

"Ôi chao?"

A Vượng cả người run lên, nghẹn không được mà bật cười, "A Mặc, ngươi tại sao hôn ta..."

Câu nói kế tiếp bị Trữ Mặc hôn nuốt vào.

Một tay vuốt ve trước ngực đơn bạc của A Vượng, Trữ Mặc trong đầu trống rỗng, chỉ theo bản năng hành động mà xâm phạm A Vượng cũng đồng thời hung tợn, "Câm miệng!"

A Vượng trái lại mà dùng hai tay che miệng, nhưng không có biện pháp, Trữ Mặc tóc thường thường đảo qua da thịt hắn, A Cượng sẽ ngứa mà cười khẽ.

Đối với một người không có quan niệm được loại chuyện này, làm như vậy chính là phạm tội.

Lý trí nói cho chính mình hẳn là nên dừng tay, để tránh tạo thành hậu quả không thể vãn hồi, nhưng địa phương khó mở miệng đã sớm sung huyết mà đứng lên.

Môi cánh hoa khô ráo từ xương quai xanh hôn đến tiểu phúc, Trữ Mặc hai mắt đỏ đậm, yết hầu khô khát, bắt đầu động thủ xé quần A Vượng.

Đang hắc hắc cười khúc khích, A Vượng lúc này mới phát giác một chút nguy hiểm, khẩn trương mà giữ lấy quần lót.

"A Mặc... Ngươi tại sao lại cỡi quần ta?"

Bình thường đều trầm mặc, bây giờ đương nhiên hắn cũng chẳng buồn giải thích với ngốc tử A Vượng.

Khuôn mặt âm hàn liếc A Vượng một cái, Trữ Mặc cậy mạnh làm cho A Vượng buông tay, thuận lợi thoát quần đối phương.

Trong lúc hai người đang ở dưới ghế sa lon, đá cẩm thạch lạnh lẽo trên mặt đất làm cho Trữ Mặc đang nổi hỏa tan một chút, nhưng khi đang nhìn đến A Vượng vẻ mặt vô tội, lại lần nữa bốc lên mà lên.

Xuẩn ngu khuôn mặt bởi vì sợ hãi mà càng ngốc, cổ nhiễm màu đỏ diễm lệ, mặc dù hé ra khuôn mặt vô tội, Trữ Mặc bởi vậy mà nghĩ tới AV vừa mới xem.

Trong AV, nữ diễn viên cùng A Vượng giống nhau, hé ra khuôn mặt thuần khiết mà non nớt, lúc bị xâm phạm ánh mắt mê ly,  tương tự A Vượng.

Hắn chưa bao giờ có khát vọng muốn phát tiết chính mình như thế .

Tự bạo tự khí tiếp tục, hắn một mặt lãnh khí, một mặt trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm A Vượng.

Hắn đã trưởng thành, đơn giản hôn môi sẽ không thỏa mãn như khi còn bé, cũng bắt đầu dần dần hiểu được tình yêu. Muốn điều tuyệt vời hơn nữa.

Hơn nữa ở này thời khắc mấu chốt, A Vượng tự mình đưa tới cửa, hắn thật sự không có cường đại lẫn bình tĩnh để chế trụ ngang bướng trong lòng .

Ôm một chút, cũng sẽ không mất khối thịt.

Dù sao ngố tử trí năng không đủ, hắn làm xong kiếm cái ăn lừa một chút là xong.

Chôn giấu ý niệm ác độc trong đầu, động tác Trữ Mặc càng lưu loát, căn bản không xem sự giãy dụa của A Vượng ra gì, kéo nội khố của A Vượng xuống.

Vật nhỏ lẳng lặng nằm ở giữa hai chân, hình ảnh xinh đẹp, nhan sắc béo mập, theo động tác chủ nhân mà nhấp nhô.

Sống sắc sinh thơm cảnh tượng ngay lúc trước mắt.

Máu phảng phất như sôi trào, Trữ Mặc tầm mắt càng hoảng, vội vàng mà đem địa phương cực nóng của chính mình mà dính sát vào tiểu phúc A Vượng.

Rõ ràng vốn là điều hòa độ ấm thích hợp nhưng lại xuất ra rất nhiều mồ hôi.

A Vượng hoảng sợ mà trừng mắt to, dần dần có mắt lệ chảy ra, "A, A Mặc..."

Không biết chuyện gì làm cho A Vượng chân tay luống cuống.

Hắn không biết Trữ Mặc làm sao, đột nhiên trở nên xa lạ vừa đáng sợ, càng kinh khủng chính là thân thể cọ xát như vậy.

cho không thông minh cũng có thể nhận thấy tình huống chính mình, nhận thấy chính mình không thích điều này.

"A Mặc, từ bỏ..." Dùng đem hết toàn lực đẩy vai Trữ Mặc, A Vượng ô ô khóc  , "Thật là khó chịu... Ngươi đang làm cái gì vậy... Ta, ta không muốn..."

Bị A Vượng đẩy khiến đau đớn, Trữ Mặc không kiên nhẫn vắt mi, dùng sức cô trụ cánh tay A Vượng, đối phương khóc cầu càng lúc càng nhiều, mà hắn cũng rốt cục hài lòng như ý mà phát tiết ra.

Dục vong khó nhịn muốn thư giải một chút.

Nằm ở trên người A Vượng , Trữ Mặc thở hỗn hển.

Dưới thân ngốc tử tựa hồ quên giãy dụa, ánh mắt trống rỗng mà nhìn trần nhà, khóe mắt có lệ ngân.

Có chút áy náy, Trữ Mặc hôn trụ  khóe mắt A Vượng.

Chỉ là ôn nhu này cũng không thể làm A Vượng cảm động.

Chỉ chốc lát, Trữ Mặc đứng dậy, bái khai hai chân A Vượng, đang muốn tiến hành bước tiếp theo, cái ót đã bị người hung hăng gõ.

"Đừng!" Trữ mặc ăn đau đớn che, hung tàn trừng mắt, "Ngươi làm gì? !"

Cao giọng chất vấn vang lên trong phòng khách im ắng, càng hiện ra hào khí.

Người gây ra một cử động nhỏ cũng không dám mà cuộn mình tại góc, hai tròng mắt mở thật to, từng giọt lệ chảy ra từ gương mặt.

"Lạch cạch" một tiếng, giọt rơi trên mặt đất.

Giọt lệ này như đập bể vào lòng Trữ Mặc, đầu hắn vai run lên. Hỏa trong nháy mắt lạnh xuống.

Hai người không tiếng động đối mặt nhau.

Sau khi lỡ tay đánh, A Vượng đối với hắn vẫn còn sợ hãi.

Trữ Mặc xúc động mà vân vê loạn tóc, cũng không bỏ qua vụ giơ tay đánh của hắn, đối phương sợ hãi lui bả vai, trong mắt lóe ra hoảng sợ cùng một chút... Chán ghét.

Cả người cứng ngắc, hắn chưa bao giờ nghĩ tới A Vượng cũng sẽ có sắc thái chán ghét nghiêm trọng như vậy.

Hắn còn tưởng rằng "Không thích" đã vốn là cực hạn của A Vượng rồi.

Trạng huống ngoài dự liệu làm hắn như phát mộng, dừng một hồi, tiềm thức cười lạnh nói, "Có ghê gớm lắm đâu, bất quá mượn thân thể ngươi dùng một chút, ngươi đâu có bị gì đâu? Rõ ràng nơi nay của ngươi cũng có phản ứng!"

Trên thực tế vật nhỏ của A Vượng tới vẫn an tĩnh như thường.

Chỉ là bởi vì động tác của hắn quá lớn mà sưng đỏ lên một ít.

Nhặt lên quần đùi, Trữ Mặc lướt qua A Vượng, đi vào phòng tắm, trên đường hắn lạnh nghiêm mặt, tận lực giả bộ không sao cả, thậm chí  trước lúc tiến vào phòng tắm, phát ra tiếng xé gió ác khí hỏi A Vượng, "Này, ngươi có muốn tẩy một chút không?"

A Vượng đưa lưng về phía hắn, đầu vai rất nhỏ mà run rẩy, cuối cùng không trả lời gì cả.

Trữ Mặc đóng sầm cánh cửa, mở dầu tắm, thẳng tắp mà đứng trong bồn, xã nước lạnh đánh chính mình.

Cho dù đang nổi hỏa, thân thể cũng không chịu nổi nước lạnh đánh sâu vào, nhưng thân thể phát ra hàn ý cũng kém trong lòng.

Rõ ràng làm ra chuyện tình như mộng, rõ ràng đem cơn hỏa khó nhịn muốn phát tiết, nhưng tại sao còn có cảm giác được xúc động?

Không phải nói với chính mình, không cần để ý tâm tình của A Vượng, chỉ cần chính mình vui vẻ thôi sao?

Nhưng mà nhìn thấy A Vượng khóc một khắc, nói không đau lòng là giả.

Nghĩ đến A Vượng trước đây bởi vì thức ăn bị đoạt mà khóc, cũng sẽ không bởi vì ủy khuất mà chảy nước mắt.

Các trưởng bối không ai muốn làm A Vượng khổ sở, mà bạn cùng lứa trong khu dân cư đều thương xót A Vượng, về phần trong trường học đồn đãi ác ngữ, A Vượng căn bản coi như không có nghe thấy.

A vượng không hiểu người khác xem thường là ý nghĩa gì.

Nhưng A Vượng tựa hồ có thể rõ ràng hắn là thấp kém đáng xấu hổ.

Ngay cả khi tức giận A Vượng chậm chạp, nhưng đáy lòng hắn cũng hiểu được kỳ thật lần này sai là do mình.

Qua loa giặt sạch sẽ, Trữ Mặc đi ra phòng tắm, không yên mà trong lòng âm thầm luyện tập bộ đáng đối mặt với A Vượng ra sao, nhưng chờ hắn đi tới phòng khách, nhưng lại phát hiện không thấy A Vượng.

Trừ không khí còn lưu lại mùi vị hắn phát tiết, ghế sa lon cùng trên mặt đất sạch sẽ như thường, hình như vừa nãy chưa phát sinh chuyện gì, giống như chính hắn huyễn hoặc một giấc mộng.

Dưa hấu vẫn an an ổn ổn mà nằm ở trên bàn trà.

Bởi vì độ ấm điều hòa mà bị chảy nước.

"Ta, ta không nghĩ ăn dưa hấu! Ta chỉ là..."

A Vượng khẩn trương quanh quẩn bên tai hắn, Trữ Mặc ngồi ở ghế sa lon, khóe môi không cũng câu lên.

Hắn có thể tưởng tượng ra A Vượng tại sao nói những lời này, đơn giản vốn là tham ăn, không nỡ này hương vị ngọt ngào của dưa hấu.

Chỉ có tại lúc này ngốc tử mới cơ trí hơn.

Trữ Mặc không chán ghét A Vượng như vậy, ngược lại cảm giá ấp úng né tránh như vậy rất đáng yêu.

Che mặt, hối hận cùng nôn nóng dây dưa, Trữ Mặc thở ra một hơi, đi trở về phòng tìm kiện quần áo mặc vào.

A Vượng hẳn là về nhà rồi.

Hắn chắc là vừa khóc vừa mặc lại quần áo không chỉnh, nhất định sẽ bị Lâm nãi nãi nhìn ra gì đó.

Mở cửa, bên ngoài không khí nóng bức đập vào mặt, Trữ Mặc hoảng hốt mà nhìn ngoài cửa sổ sáng rỡ, bình tĩnh tâm thần, chạy xuống thang lầu.

Mỗi một bước đều thận trọng, Trữ Mặc chuẩn bị tốt tâm lý bị Lâm nãi nãi chất vấn.

Đi tới  trước cửa Lâm gia, Trữ Mặc hít sâu.

"Hả, Trữ Mặc ngươi đã đến rồi!"

Khi hắn chưa chuẩn bị tốt, cửa đã được người từ bên trong mở ra rồi.

Gần đây, Lâm nãi nãi tóc càng trắng, lão nhân gia mặt đầy nếp nhăn nhưng hiền lành hòa ái.

Hắn sở dĩ ở gia đình không trọn vẹn hạnh phúc mà không sao, đều là bởi vì Lâm nãi nãi.

Trữ Mặc cúi đầu, không dám đối mặt với gia trưởng luôn đối với hắn thương yêu lộ ra sự áy náy cùng hèn mọn.

"A Vượng không biết tại sao lại bỏ chạy vào phòng ngủ, cho dù ta gõ cửa như thế nào cũng không đáp lại."

Lão nhân gia lo lắng hỏi, "Trữ Mặc, các ngươi vừa cãi nhau sao? Nãi nãi đang muốn tới tìm ngươi, nhờ ngươi xuống an ủi A Vượng đây."

Biết tiếng xé gió đột nhiên vang dội.

Đối với việc A Vượng luôn làm nũng không có hướng Lâm nãi nãi khóc tố hắn bạo hành.

Trữ Mặc ngẩng đầu, khó được nhỏ giọng, "A Vượng hắn..."

Lâm nãi nãi đem Trữ Mặc kéo vào trong phòng, "Ôi, nãi nãi biết A Vượng có chút ngốc, cùng hắn nói chuyện rất lao lực, nhưng mà... Trữ Mặc, làm khó ngươi luôn phải hò hét hắn, từ nhỏ đến lớn, A Vượng cùng ngươi là thân cận nhất."

Trữ Mặc giật mình mà nghe, yết hầu phát khổ.

Trong thế giới A Vượng, hắn có địa vị không cách nào rung chuyển. Nhưng hắn lại không cần mà ném đi bảo tọa của chính mình.

Buồn cười chính là, cho dù rõ ràng như vậy, hắn cũng không hối hận hành vi của mình.

Lâm nãi nãi gõ gõ phòng ngủ A Vượng, "A Vượng, Trữ Mặc tới, nhanh ra đây."

Coi như may mắn không làm cho Lâm nãi nãi biết hắn đáng ghê tởm như thế nào, A Vượng này đầu óc xem như cũng có thể cứu vãn.

Ngăn lão nhân gia đang kiên nhẫn gõ cửa, Trữ Mặc cúi đầu, "Nãi nãi, có chìa khóa dự bị không?"

1 nhận xét:

  1. Oa, đáng yêu quá nè Ò u Ó ~ Em đợi s edit tiếp :'>>> Tks s đã edit ạ >u<

    Trả lờiXóa