Thứ Hai, 17 tháng 2, 2014

[Danmei] Ngốc tử - Chương 14


Chương  14

Cái ót như bị nện một cái.

Trữ Mặc không dám tin mà nhìn Lâm nãi nãi, cuối cùng oán hận, "Ngốc tử này, cư nhiên có dũng khí không đợi ta?"

Tuổi càng lớn, lá gan cũng lớn theo sao?

Xem ta thu thập ngươi như thế nào đây!

Trấn an Lâm nãi nãi đừng có gấp, Trữ Mặc chạy như điên tới trường học, quẹo cửa phòng học chứng kiến Cố Hiển cùng mấy nữ sinh tại tán dóc ven đường, Trữ Mặc dừng cước bộ hí mắt, nhân lúc Cố Hiển không chú ý vọt lên đạp cho hắn một cước.

Hắn chưa quên giữa trưa lúc tan học, Cố Hiển cùng A Vượng sóng vai đi cùng nhau.

"Sau này cách xa ngốc tử một chút! Ta mà thấy người cho hắn ăn thứ không sạch sẽ, cẩn thận cái tay ngươi đó!"

Cố Hiển chật vật ngã trên mặt đất, đợi Trữ Mặc đã như gió mà chạy xa, hắn cả người bụi bặm đứng dậy.

"Này, này..." Nếu như không có nữ hài tử bên người, Cố Hiển đã muốn khóc.

Hắn rốt cuộc vốn tạo nghiệt gì mới có thể thê thảm như thế? !

Mua cho A Vượng con gà đồng rõ ràng là xuất phát lòng tốt mà.

Làm người tốt rất khó, hắn sau này đối với A Vượng mặc kệ thì tốt hơn.

Cố Hiển trong sự cười đùa của các nữ sinh mà bò lên, xoa bắp chân, vẻ mặt bi thống đi vào Giáo Học Lâu.

Mà Trữ Mặc, thật vất vả đi tới phòng học A Vượng, ánh mắt hàn băng quét một vòng, cũng không thấy thân ảnh A Vượng.

Trong phòng nghỉ trưa các học sinh cũng hoang mang mà cảnh giác cái trừng mắt của hắn, có người lớn tiếng hỏi, "Ngươi... tìm A Vượng hả?"

Trữ Mặc nhìn về phía đối phương, "Hắn có tới không?"

Đối phương vội vàng lắc đầu, dời tầm mắt, sợ tiếp theo Trữ Mặc sẽ xông lên đánh mình một trận.

Đã sớm nghe nói người này tính tình không tốt, không nghĩ tới khó ở chung như thế, vài tên học sinh liếc nhau, A Vượng cùng Cố Hiển có thể cùng hắn lâu như vậy, lực nhẫn nại thật đúng là làm cho người ta khâm phục.

Không rảnh bận tâm ánh nhìn của người khác, Trữ Mặc chau mày.

Tình huống xấu như thế, có phải A Vượng lại mất tích một lần nữa.

Trữ Mặc lập tức khẩn trương, trong lúc các học sinh chờ mong nhìn ra phòng học, hắn đã chạy xuống lầu, chứng kiến A Vượng chậm chạp từ trên lầu đi xuống.

Không ngờ đối phương đột ngột xuất hiện, làm cho Trữ Mặc một lúc lâu mới phản ứng lại.

A Vượng thần kinh vận động cực kém, chạy bộ hành lang một chút đã thở hỗn hễn lết từng bước, bộ dạng ngu ngốc làm cho người ta nóng lòng.

Trữ Mặc sửng sờ ở thang lầu, trừng mắt nhìn A Vượng.

Ngốc tử này sao lại cứ làm cho người ta lo lắng!

Mặc dù thầm mắng A Vượng, nhưng Trữ Mặc tâm lý cũng được giải thoát.

Trong lòng đơn thuần sốt ruột cùng sợ hãi vô luận thế nào cũng bỏ không được, người ở lâu ngày sẽ sinh tình, cho nên cho dù hắn không quen nhìn A Vượng ngốc nghếch cùng chậm chạp, cũng sẽ bởi vì hắn tiêu sái mà mất lý trí.

Bởi vì hắn ánh mắt quá mức sắc bén, A Vượng run lên, hoảng sợ nhìn xuống dưới lầu, hai ánh mắt giao nhau làm hắn nơm nớp lo sợ.

Hơn mười phút đồng hồ là đến giờ đi học, tiến vào Giáo Học Lâu học sinh dần dần nhiều lên.

A Vượng lưng rét lạnh bởi vì đang là mùa đông hay một điều gì khác.

"A Mặc..."

Nhanh chạy xuống lầu, A Vượng co quắp đứng trước mặt Trữ Mặc , do dự mở miệng, "Ngươi, ngươi không nên tức giận."

Ngốc tử hướng hắn cúi đầu nhận lỗi trước, tôn nghiêm của hắn có thể bảo toàn, cằm hất lên nhưng đắc ý cùng kiêu ngạo trong tưởng tượng.

Con ngươi Trữ Mặc phức tạp trừng A Vượng, "Bảo ta không tức giận, vậy ngươi cũng làm một ít chuyện lấy lòng ta chứ, nhìn thấy ta là bỏ chạy, ta đáng sợ như vậy  sao?"

A Vượng xin lỗi mân miệng, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, hai tròng mắt đột nhiên phát sáng lên.

Trữ Mặc hồ nghi khởi mi, mắt thấy A Vượng tươi cười lên, kéo tay hắn, cũng không quan tâm trên hành lang nhiều người, đỏ mặt, mà hôn hắn.

"..."

"..."

"..."

Các học sinh vừa lên lầu đều sửng sốt.

Chuyện phát sinh quá mức đột ngột, làm cho A Vượng ngốc nghếch cười, tự tiện nói "Chúng ta làm hòa hảo rồi nha" loại kết luận  này, Trữ Mặc đẩy A Vượng ra, trừng mắt nhìn cà lăm nói, "Ngươi... Ngươi ngươi... Ngươi đầu óc bị điên rồi!"

Đầu hắn vốn khiếm khuyết.

Trữ Mặc đổi giọng, nhảy ra xa cách A Vượng hai thước, "Ngươi... Ngươi... Ngươi muốn bị đánh hả!"

A Vượng bi thương mà suy sụp hạ mặt, "A Mặc... Chúng ta... không phải đã hòa rồi sao?"

Trữ Mặc trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người hung ác mà rống, "Ai muốn cùng ngốc tử ngươi làm hòa chứ!"

Nói xong, Trữ Mặc mạnh mẽ đẩy người vây xem ra, bước trên thang lầu, đi hai bậc rồi quay lại "Lúc tan học nhớ kỹ chờ ta cùng về!"

A Vượng trong nháy mắt nở nụ cười.

Trữ Mặc đỏ mặt, hùng hùng hổ hổ chạy đi.

Diễn viên đi mất một người, còn lại một người, làm cho mọi người không còn hứng thú, liền trao đổi với nhau về chuyện khác.

Đương nhiên, lúc đến gần A Vượng có người hoặc là tò mò hoặc là kinh ngạc hoặc là mập nhìn hắn.

Cố Hiển lúc này mới xoa bắp chân đi lên lâu, thấy A Vượng cười khúc khích đứng ở trên hành lang, trong tiềm thức định nhắc nhở A Vượng đi học, bắp chân đột nhiên đau đớn.

Sự cảnh cáo của Trữ Mặc luôn làm cho người ta ấn tượng khắc sâu.

Cố Hiển vội ho một tiếng, chạy nhanh về phía lớp học.

A Vượng từ phía sau vượt đi đến, tâm tình rất tốt mà đối với Cố Hiển nói, "Thật khéo, ngươi cũng đến học à?"

Đúng là nhảm nhí! Người khác đến Giáo Học Lâu, không phải để học, chẳng lẽ để đi vệ sinh? !

Cố Hiển không nhịn được dương tay đánh A Vượng một quyền.

A Vượng ăn đau xoa cánh tay, "Cố Hiển, nhiều năm rồi, tính tình ngươi không thay đổi hảo nha."

"..." Cố Hiển tức giận muốn phun lữa.

Sau khi học hết hai tiết buổi chiều, Cố Hiển vọt tới trước mặt  A Vượng, "Lâm A Vượng, có một số việc, ta cảm thấy cần phải nói rõ ràng với ngươi."

A Vượng nghiêm túc xếp sách vở, liếc  Cố Hiển một cái.

 Cố Hiển ngồi chồm hổm một bên mà nói, "Tính tình của ta, kỳ thật vốn là không tồi, nhưng bởi vì bị ngươi cùng Trữ Mặc chèn ép, ta muốn tốt cũng rất khó khăn."

A Vượng nghe không hiểu, hai tròng mắt lộ ra hoang mang.

Cố Hiển xoa đầu, "Quên đi, cùng ngươi nói lý quả thực là làm cho chính mình tội chịu. Đơn giản mà nói, chính Trữ Mặc tính tình rõ ràng xấu hơn ta nhiều, sau này ngươi không nên nói ta tính tình xấu!"

A Vượng bừng tỉnh, không có giống trong tưởng Cố Hiển cãi lại mà nắm tay Cố Hiển nói, "A Mặc tính tình thật sự rất xấu!"

... Bộ dạng này là như thế nào đây?

Cố Hiển sửng sốt.

"A Mặc hắn tức giận lên sẽ đánh ta, ngày hôm qua... cái mông của ta rất đau." A Vượng nước mắt lưng tròng, "Hắn rống lên cũng rất lớn, nãi nãi nói A Mặc tốt với ta mới có thể như vậy, nhưng mà... A Mặc thật sự rất đáng sợ. Cố Hiển, ngươi thật sự là người tốt."

Tại sao hắn là người tốt? bởi vì hắn có can đảm nói thẳng tính tình Trữ Mặc sao?

Như vậy tiêu chuẩn người tốt cũng quá thấp đi.

Cố Hiển vỗ vỗ vai A Vượng, đóng sách lại, đi ra phòng học.

A Vượng trong phòng học đối với Cố Hiển phất tay, "Cố Hiển, bái bái."

Ngốc tử đối với hắn tựa hồ thân mật hẳn lên, là ảo giác sao?

Cố Hiển tâm thần không yên mà đi xuống lầu, trên đường nghe được có người đàm luận, "Bọn họ hai người thật sự hôn nhau?"

"Đúng vậy đúng vậy, lúc giữa trưa ở cầu thang, có nhiều người thấy được lắm."

"Oa... Hai người nam sinh... Tại sao lại..."

"Đầu A Vượng chắc bị nước vào rồi, nhìn hắn đơn thuần như vậy, như tiểu hài tử năm sáu tuổi vậy, cảm giác khi đó thật kỳ quái."

"Hả, nói như vậy, bọn họ lúc đó thật ầm ĩ. Hôm nay buổi sáng còn đứng chờ nhau, không phải là cái người mặt lạnh kia sao?"

"..."

"... Không sai, chính là Trữ Mặc."

Cố Hiển đi bắt chuyện, "Các ngươi đang nói... là A Vượng cùng Trữ Mặc?"

"Đúng vậy." Thấy có người hứng thú, đối phương kích động sự tình giữa trưa phát sinh từ đầu tới đuôi thuật lại một lần, Cố Hiển thừ người mà nghe, cuối cùng ho khan, "A Vượng... Hắn không biết ý nghĩa của hôn môi đâu."

"Khẳng định là không biết rồi."

"Bất quá nghĩ lại, bị nam sinh cướp đi nụ hôn, Trữ Mặc chẳng phải rất đáng thương sao?"

Nghĩ đến Trữ Mặc bộ dáng hỗn hển, Cố Hiển vui vẻ hẳn lên, cười ha ha.

"Đáng đời, ai bảo ngươi dám đánh ta, đáng đời!"

"Hắt xì..." đang xuống thang lầu, Trữ Mặc vừa mới chứng kiến bộ dạng ngơ ngác tựa vào tường của A Vượng đã hắt xì một cái.

A Vượng nghe xong, lo lắng hỏi, "A Mặc, bị cảm sao?"

Nói xong cũng không chờ Trữ Mặc trả lời, cỡi bao tay kéo Trữ Mặc lại, "A Mặc, tay ngươi rất lạnh."

Trữ Mặc tới chậm, trường đã không còn bao nhiêu học sinh rồi.

Sắc trời dần tối, khuôn mặt Trữ Mặc đỏ ửng.

"... Trời lạnh như thế, lòng bàn tay của ngươi sao lại ấm áp đến kỳ quái như thế."

Trữ Mặc đối với không khí lầm bầm.

A Vượng suy nghĩ một hồi mới đem tay Trực Mặc bỏ vào trong túi áo mình.

Lâm gia đem A Vượng trở xem như bảo bối, sợ hắn trong mùa đông bị đông lạnh, nên bắt hắn mặt đến ba tầng áo, làm cho A Vượng hành động không tiện, mới phóng tâm cho A Vượng xuất môn.

Bị bàn tay ấm áp nắm lấy, đầu ngón tay trong hoàn cảnh dễ chịu dần dần ấm lên.

Trữ Mặc giật giật ngón tay, sau đó biến thành hắn nắm tay A Vượng.

"A Mặc?"

"Như vậy thoải mái một chút." Trữ Mặc thuận miệng nói.

A Vượng hiểu rõ, cười tủm tỉm, "A Mặc tay lớn hơn ta, nắm như vậy thoải mái hơn."

Ngốc tử trước sau như một tin hắn nói là thật.

Xao động trong trái tim rốt cục yên ổn lại.

Trữ Mặc dừng lại cước bộ, đem A Vượng kéo vào WC.

"A Mặc... Ngươi muốn hư hư sao?"

Trữ Mặc cũng không nói lời nào, chỉ là đem A Vượng đặt lên tường, lệch mặt hôn lên miệng A Vượng.

WC trống trải chỉ có thanh âm giọt nước tí tách .

Không khí lạnh như băng cũng không xâm nhập được  bọn họ.

Hồi lâu, Trữ Mặc buông A Vượng ra, trong nghi vấn của  A vVượng nói, "Đây là hồi đáp nụ hôn giữa trưa của ngươi."

"Oh." A vượng ngốc nghếch gật đầu, trong lúc hai người một lần nữa về nhà, lầm bầm nói, "A Mặc, lần sau... không nên trong phòng vệ sinh hôn nhẹ nha."

"..."

"Mùi trong đó rất khó ngữi..."

"..."

Ngốc tử này không biết nói một ít lãng mạn sao? Khó được không khí tốt đẹp như thế lại bị hắn đánh vỡ !

Trữ Mặc trên tay dùng sức, lôi kéo A Vượng đi nhanh về phía trước.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét