Thứ Hai, 10 tháng 2, 2014

[Danmei] Ngốc tử - Chương 8


Chương  08

Sau khi ăn cớm xong, A Vượng vẻ mặt đau khổ.

Lâm nãi nãi buồn cười nhìn A Vượng nhìn ngắm sườn xào chua ngọt nhưng không dám động đũa, gắp rau vào trong bát cháu nói, "A Vượng muốn gầy sao, vậy ăn ít thịt lại, nhưng ăn nhiều rau lên."

"Dạ." A vượng gật đầu nuốt rau.

Tuy nói cha mẹ bề bộn công việc, Lâm nãi nãi ở nhà một ngày ba bữa cơm đem A Vượng chiếu cố vô cùng tốt, có thịt ăn, có canh cá uống, tiểu hài tử miệng ăn không ngừng, trưởng bối thương yêu, có cái gì tốt mang ra, cho nên A Vượng mới có thể béo như thế.

A Vượng lớn lên nhu thuận, hơn nữa còn béo núc ních, càng làm cho người khác cảm giác dễ bị khi dễ.

Trữ Mặc cũng không nghĩ tới mình chỉ thuận miệng nói lại được A Vượng coi trọng như thế.

Đại khái là thật sự tưởng rằng chính mình sẽ trở thành heo đi.

Lúc tắm, Trữ Mặc niết thắt lưng A Vượng, "Thịt nơi này của ngươi nên biến mất."

A Vượng mặt tham ăn, lấy lòng hỏi, "Ta có thể ăn thịt chính mình không?"

"..." Con thỏ còn không ăn cây cỏ gần chuồng, ngốc tử cư nhiên muốn ăn thịt chính mình .

Ngốc cũng vừa thôi chứ! Trữ Mặc hung hăng trừng mắt A Vượng một cái.

Dưới tay là là da thịt nhẵn nhụi, thịt béo trong lại càng cảm giác nhất đẳng, Trữ Mặc nhéo vài cái không nỡ buông tay.

Dù sao trong phòng tắm chỉ có hai người bọn họ, Trữ Mặc đơn giản không buông tay, trong người nổi hỏa. Tay dần di chuyển ra phía sau lưng.

Chỉ chốc lát, thấy A Vượng không cảm giác gì, hắn thậm chí đưa tay xuống, bóp lấy mông A Vượng.

A Vượng lúc này mới đau đớn, "A Mặc, đau."

Trữ mặc chọn mi, đem cánh tay bị thương đến trước mắt A Vượng , "Tay của ta đều bị rách da rồi, là do ai làm hại?"

A Vượng lập tức mắt lộ ra xin lỗi, đau đớn nâng tay Trữ Mặc lên, "Là, là ta."

"Không sai, chính là bởi vì ngươi!" Trữ Mặc được voi đòi tiên, "Nếu như không phải vì ngươi đánh tên mập mạp kia, ta sao lại bị thương. Hơn nữa nếu lớn chuyện, để gia trưởng biết, cuối kỳ sẽ không đươc tuyên dương."

A Vượng vừa nghe, mắt cũng bừng sáng lên.

Trữ mặc hàng năm đều được tuyên dương, sư phụ cùng đồng học xem hắn như tấm gương tốt, lúc phát giấy khen chứng kiến Trữ Mặc đứng trên đài phát biểu, hắn cảm giác tràn đầy sùng bái trong ánh mắt mọi người.

Đầu và trái tim hư vinh cũng choáng váng.

"Xin lỗi, a Mặc, đều do ta không tốt." A Vượng nói như muốn khóc, cẩn cẩn dực dực cầm cánh tay bị thương của Trữ Mặc, "Ta giúp ngươi thổi nhé, ngày mai, ngày mai đi cầu xin sư phụ để không bị mời phụ huynh, cũng không bị người khác giành hoa hồng nhỏ..."

Trữ Mặc run run khóe mắt, "Hoa hồng nhỏ."

Hắn trở lại thời thơ ấu sao?

Mặc dù cùng A Vượng nói chuyện luôn khiến người khác nổi giận, nhưng đối mặc với cảm giác sợ sệt của ngốc tử thì rất tốt, Trữ Mặc nhăn mi sai sử A Vượng, "Ta tạo bọt rồi, ngươi cầm khăn lông lại đây giúp ta lau người."

A Vượng không ngừng bò đến, với tay lấy khăn lông cách đó không xa.

Tiểu mông trắng bóng không hề cố kị mà lắc lư, Trữ Mặc đầu óc mông lung, chỉ cảm thấy trên đầu sao bây phấp phới.

Tay ngo ngoe muốn vươn đến sờ lên mông A Vượng.

A Vượng ôm lấy khăn lông, nghi hoặc quay đầu, "A, A mặc, ngươi sao lại... bóp mông ta..."

Giọng nói ngốc tử như đang tố cáo.

Trữ Mặc nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy lửa nóng tại dưới bụng, giọng nói khàn khàn, "Không cho nói, đừng nhúc nhích!"

"Nhưng, nhưng mà khăn lông..."

"Đã bảo ngươi câm miệng."

"Ngô..."

A Vượng ghé vào bồn tắm, cố hết sức mà giơ khăn lông, cái mông bị Trữ Mặc bóp từ trên xuống dưới, thậm chí cũng bắt đầu nóng lên, hắn do dự mở miệng, "A, A Mặc, thoải mái không..."

 Tiếng nói Trữ Mặc ách ách mà hét lên, "Không!"

Ngữ khí hung ác làm cho A Vượng rụt cổ, nhưng cố lấy dũng khí, "Nhưng, nhưng mà tư thế này... mệt mỏi quá."

Cái mông bị nhéo hai cái.

"Ta, ta cảm giác có chút lạnh..."

Phần eo bị nắm chặt.

"A Mặc..." A Vượng cầu xin tha thứ.

Người phía sau rốt cục đình chỉ động tác, rầm một tiếng, Trữ Mặc từ trong nước đứng lên.

A Vượng kích động ngồi chồm hổm quay về bồn tắm, cảm thụ nhiệt độ cơ thể chậm rãi khôi phục, ngửa đầu nhìn về phía Trữ Mặc, "A Mặc tắm xong chưa?"

Trữ Mặc bước ra khỏi bồn tắm, lau khô thân thể, mặc áo ngủ vào, từ đầu tới đuôi một câu cũng không nói.

Tâm tình kỳ quái.

A Vượng mẫn cảm nhíu mày, "A Mặc, ngươi làm sao vậy?"

Trữ Mặc đưa lưng về phía hắn, trực tiếp mở cửa ra ngoài, trước khi đi cắn răng nói, "Tắm nhanh chút!"

"Oh..." A Vượng nghe lời đứng sát bên người, mất hai phút đồng hồ làm xong hết thảy, mặc nội khố rồi chứng kiến trong gương cái mông  chính mình bị sưng đỏ không chịu nổi, A Vượng mấp máy môi, sợ hãi than, "A Mặc... Khí lực thật lớn."

Nói xong, hắn xoa cái mông đi tới phòng khách.

Vừa thấy Lâm nãi nãi nhiệt tình bưng bánh kem đi ra, "A Vượng, sao lại vân vê mông? Không được như vậy nha, động tác này rất khiếm nhã."

Bị phê bình, A Vượng gật đầu tỏ vẻ biết, ăn hết bánh kem.

"Sấy kho tóc một chút rồi đi ngủ sớm nhé." Lâm nãi nãi dặn dò hai câu, liền tắt đèn phòng khách, trở về phòng.

A Vượng tìm mấy sấy, đẩy cửa phòng, "A Mặc, sấy tóc sao?"

Trữ Mặc lúc này đã khôi phục rồi nguyên trạng, lạnh lùng ngồi ở mép giường đọc sách, thấy A Vượng tiến vào, trực tiếp sai sử, "Ngươi sây cho ta."

"Oh." A Vượng bò lên giường, cẩn thận thực hiện.

Nhiệt khí từ mấy sấy thổi vào, A Vượng đem máy nhắm ngay đầu Trữ Mặc, tay nhỏ bé như đánh đàn, trong quá trình này hai người không nói chuyện với nhau, A Vượng cảm giác rất buồn bực rồi nói, "Tóc a mặc thực cứng, tiểu hài tử như vậy cá tính kiên cường, sau này nhất định có thể làm đại sự."

Trữ Mặc cười nhạt, "Vậy ngươi tóc nhuyễn, chẳng phải là một bánh bao?"

A Vượng căn bản nghe không hiểu, nhớ nãi nãi từng nói, "Nãi nãi nói A Vượng cá tính ôn hòa, sau này phải kết hôn với một lão bà có chủ kiến."

Còn nhỏ mã đã nghĩ đến chuyện có vợ, nãi nãi thật đúng là người tiến bộ mà.

Trữ Mặc sách một tiếng, xúc động mà bỏ sách địa lý

Lúc tắm rửa hắn không rõ phản ứng của chính mình, nói chuyện phiếm lại muốn phát hỏa, hắn quả nhiên không có biện pháp cùng ngốc tử hòa bình ở chung.

Lúc chiều chỉ là ảo mông thôi.

Ngốc tử này có đáng yêu chỗ nào đâu!

15 phút sau, phiền muộn trong lòng biến mất, Trữ Mặc hất hất tóc, đang muốn lên giường nằm xuống đã bị a Vượng kéo.

"Làm gì vậy?" Trữ Mặc không kiên nhẫn trừng mắt một cái.

A Vượng giơ lên máy sấy, "Ngươi không giúp ta sấy tóc sao?"

Trữ mặc cơn tức tiêu tan một ít, lại không muốn di chuyển.

"Ta tại sao phải giúp ngươi?"

A Vượng lầm bầm tức tức suy nghĩ hồi lâu, rốt cục nhãn tình sáng lên, "Cái mông."

Trữ mặc khởi mi, "Cái mông?"

"A Mặc ngươi bóp mông ta đau quá..." Nói xong lại vuốt vuốt, "A Mặc, để bồi thường, ngươi phải giúp ta sấy tóc."

Hắn vừa học được điều này, thật không tồi

Trữ Mặc cảm giác thật buồn cười, lại cố ý hất mặt, "Ta đây sao lại muốn niết mông của ngươi?"

"..." A Vượng suy nghĩ một chút, "Không biết."

"Bởi vì đây vốn là bồi thường!" Trữ Mặc giơ lên cánh tay bị cọ xát phá da , ý tứ không cần nói cũng biết.

Quả nhiên, A Vượng nhìn thấy lập tức lui đầu.

Hai người giằng co chốc lát, A Vượng nhận thua, tự mình thổi tóc, trong lúc làm âm quá lớn, bị Trữ Mặc mắng hai câu.

Rốt cục có thể cũng xong, a vượng bò lên giường, chăn đơn nhuyễn núc ních địa trong bóng tối thấy không rõ vị trí Trữ mặc , nhưng dễ dàng có thể cảm giác được.

Trữ Mặc cách hắn chỉ hai mươi cm, A Vượng cười trộm một chút, tiếp cận đến hôn Trữ Mặc một cái.

Đang nhắm mắt lbổng nhiên Trữ Mặc nhanh ngồi dậy, che mặt, dùng ngữ khí như cô gái bị khinh bạc , "Ngươi, ngươi làm gì vậy?"

A Vượng vô tội, "Hôn ngủ ngon hôn mà..."

"Giỏi cho một cái hôn ngủ ngon, ngươi học thật nhanh mà? !"

Bị rống lên, A Vượng vân vê đầu ngón tay, sợ hãi, "Nhưng, nhưng mà ngày hôm qua..."

Trữ Mặc lúc này mới nhớ lại hành động hoang đường tối hôm qua, ngồi trên giường hồi lâu, thẳng đến khi gió mát ban đêm thổi tới, hắn mới nằm trở lại.

Trái tim lại không nghe chỉ huy rồi.

Lúc nãy trong phòng tắm, hai tay giống như không nghe chỉ huy tự tiện di động.

Hắn muốn ôm A Vượng, muốn hôn môi hắn, càng kinh khủng chính là, địa phương sẽ bởi vì A Vượng mà ngo ngoe muốn di chuyển.

Trữ Mặc tâm tình phức tạp nhìn về phía A Vượng.

Ánh mắt dần dần thích ứng với hắc ám, cho nên cũng thấy được ánh mắt của A Vượng.

A Vượng không biết chính mình làm sai chỗ nào, khẩn trương hỏi, "A Mặc, ngươi tức giận sao?"

Trữ mặc thở dài một hơi, xê dịch về phía A Vượng , hai đầu nhỏ dựa vào nhau, hắn mới ngừng lại.

"A Mặc..." Đối phương vừa nói, nhiệt khí phun vào trên mặt mình.

Trữ mặc nhìn A Vượng một hồi, đầu như đã bị đầu độc mà hôn lên miệng A Vượng, mềm mại xúc cảm còn một địa phương trong lòng dâng lên sự ngọt ngào.

"Hôn ngủ ngon ." Hồi lâu, Trữ Mặc mời lùi ra, ở bên tai A Vượng nói.

A Vượng cười che miệng lại, "Cùng hôn ngủ ngon của ta không giống nhau."

"Bởi vì ta vốn là người lớn." Cố ý nói xong không thèm để ý, "Sau này không nên làm như thế nữa, dù sao ta cũng không thích ngươi."

A Vượng nói, "Không có không thích!"

Đây là chuyện thân mật giữ bằng hữu, A Vượng tự nhiên muốn làm.

Từ nhỏ đến lớn, người hắn thân mật nhất chỉ có Trữ Mặc.

Đối phương vốn là người bạn tốt cùng nhau lớn lên của hắn.

Trữ Mặc đem A Vượng ấn vào ngực mình, đợi đến khi đối phương ngủ thiếp đi, mới nhắc nhở, "Loại hôn ngủ ngon này, không cho cùng người khác làm."

A Vượng ý thức không rõ "Ân" một tiếng.

Ngốc tử rất nhanh ngủ thiếp đi, Trữ Mặc tâm tình trầm trọng, khổ não mà lấy tay sờ sờ hông.

"Loại phản ứng này... Rốt cuộc là tại sao..."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét