Chủ Nhật, 9 tháng 2, 2014

[Danmei] Ngốc tử - Chương 7


Chương  07

Quay về phòng học thu thập sách vở, lớp học chỉ còn lại mấy đệ tử, những người khác đều về nhà.

Mấy người còn lại thấy A Vượng và Trữ Mặc, lo lắng hỏi, "Các ngươi vẫn khỏe chứ?"

"Vẫn tốt, không sao cả."

A Vượng ngước lên khuôn mặt loan lỗ nước mắt, "Ta chỉ bị đánh một quyền, không đau lắm."

Khóe miệng còn tơ máu, mà còn nói không đau?

Mấy người trong lòng còn hoài nghi, nhưng không hỏi rõ ràng, Trữ Mặc không nhẫn nại hô, "Nhanh đi thu xếp sách vở!"


"Oh."

A Vượng chạy về chỗ ngồi, chậm chạp thu thập đồ đạt.

Trữ Mặc lớn lên cao gầy anh tuấn, thành tích vừa hảo, trong lớp không ít nữ đồng học hâm mộ hắn, nhưng ngay lúc đó sắc mặt hắn thật sự kinh khủng, mấy người nhìn nhau liếc mắt một cái yên lặng rời đi.

Cả tầng lầu không còn thanh âm.

Trữ Mặc trên lưng mang cặp sách đứng chờ A Vượng ở cửa.

Tâm tình hắn rất là phức tạp, vừa an ủi xúc động của chính mình lúc đánh nhau, xé rách ngụy trang trước mặt đồng học và sư phụ được tạo ra từ nhiều năm, vừa lại khắc chế không được lo lắng A Vượng.

Khóe miệng không đau sao? Ngốc tử tế da nộn thịt, nhất định là không chịu nổi khuất nhục cùng đau xót.

"Này." Hồi lâu, hắn không nhịn được mở miệng, "Ngươi... Ngươi là vì ta mới..."

Đối với loại chất vấn này, nói một nửa, hắn không dám nói tiếp.

Không có biện pháp, đối mặt A Vượng, tế bào lãng mạn dường như bị hoại tử hết, hắn dường như chưa bao giờ nhẹ giọng nói chuyện, chỉ cần vừa nhìn đến A Vượng, theo thói quen sẽ đề cao giọng, không phải mắng hắn ngốc, chính là ngại hắn động tác quá chậm.

Trữ Mặc đứng ở của phòng học, hành lang tối đen vì đêm ánh mặt trời chiếu rọi mà có vẻ ấm áp đến tĩnh lặng.

Phía sau có tiếng bước chân vấp váp, đối phương thở phì phò, "A, A Mặc, ta thu dọn xong rồi..."

Trữ Mặc quay đầu trừng hắn, nhìn đến khóe miệng A Vượng xuất hiện màu đỏ chói mắt, tâm tình càng thêm nghiêm trọng.

"Đi!"

Dọc theo đường đi, Trữ Mặc bước đi phía trước.

A Vượng cắp cặp chạy theo sau, lâu lâu lại muốn nhìn hoa dại ven đường, rồi phát ngôn ngốc nghếch, làm cho Trữ Mặc thường thường quay đầu xác nhận ngốc tử này còn đi phía sau không.

Hắn ghen ghét A Vượng, bởi vì a vượng có một gia đình viên mãn.

Từ ái của phụ thân và nãi nãi, đó là những thứ hắn vĩnh viễn không có được. Nhưng A Vượng lại hào phóng phân cho hắn một nửa.

Nhưng kỳ thật sự thương yêu của các trưởng bối, hắn cân nhắc chuẩn mọi thứ để đổi lấy.

Trong lúc bạn cùng lứa tuổi chơi đùa, hắn lại khổ tâm học tập, lấy được thành tích ưu việt, thề muốn trưởng thành trở thành so với A Vượng ngốc tử càng hữu ích hơn.

Trưởng bối sẽ thích hắn, đây vốn là bình thường.

Hắn cũng chưa bao giờ cảm giác được chính mình từng có người quan tâm.

Không phải vốn là muốn mắng hắn vài câu sao? Người xung quanh mắng A Vượng ngốc không ít, thêm hắn vào cũng không sao.

Không phải là chia sẻ tình yêu thương của nãi nãi sao? Nhìn đến A Vượng bởi vì ăn không nhiều mà cắn ngón tay, trong lòng hắn có bao nhiêu sảng khoái.
[Ác dã man con ngan, công gì mà toàn ác mồm với thụ :()

Cho dù thời thơ ấu, A Vượng cứu hắn khỏi bị bạn bè khi dễ, Trữ Mặc cũng cũng không có bao nhiêu cảm kích. [>"<]

Đây là dư thừa.

Hắn dựa vào năng lực chính mình, có thể cho những người đó câm miệng. A Vượng chỉ là ngoài ý muốn xuất hiện mà thôi.

Cái ngoài ý muốn này quá lớn, cũng quá ngu xuẩn.

Hắn tự nhận không có thật tình đối đãi A Vượng, nhưng A Vượng lúc bị hỏi nói "Thích" hắn. Hôm nay thậm chí còn vì hắn đánh nhau.

Cho dù A Vượng là ngươi hắn chán ghé, cũng khiến hắn xúc động.

A vượng mặc dù trí năng thiếu hụt, nhưng gia giáo rất tốt, ngày thường trong miệng luôn ngọt ngào nở nụ cười, chưa bao giờ cùng người đánh đấp. Hài tử gia đình trí thức chính là cẩn thận như vậy, không có nửa điểm bộ dáng thô lỗ.

Mẫu thân vẫn bảo A Vượng nhu thuận đáng yêu, Trữ Mặc chỉ cảm thấy cái này không phải ưu điểm, tại trên người nam hài tử, kỳ thật phải gọi là nhu nhược.

Có một số việc không phải ngươi ôn hòa nhu thuận là ngươi có thể đạt được mục tiêu.

Như việc hắn cố gắng nhiều năm, không phải cố gắng là có thể đợi được phụ thân.

Ghen ghét như một cây đao, thẳng tắp đâm vào tâm hắn.

Hắn cư nhiên ghen ghét một cái ngốc tử nhiều năm như vậy, vừa đáng buồn lại vừa buồn cười.

Rốt cục đi tới cửa tiểu khu, A Vượng lúc ngang qua quán ăn vặt, ngốc nhìn một hồi lâu, thẳng đến Trữ Mặc nhịn không được rống, hắn mới lưu luyến rời đi.

A Vượng chạy đến bên người Trữ Mặc, đi theo hắn cùng nhau leo lên lầu.

"Không biết nãi nãi làm cái gì ngon đây."

Ngốc tử vĩnh viễn chỉ biết ăn.

Buổi sáng ăn cái gì giữa trưa ăn cái gì buổi tối ăn cái gì, chỉ sơ chữ "Ăn" này chiếm 85% đại não của hắn!

Trữ Mặc tâm tình phức tạp, không trả lời.

A Vượng dừng một hồi, đột nhiên kinh hô.

"Làm gì kinh ngạc vậy?"

Trữ Mặc dừng cước bộ, quay đầu lại trừng A Vượng.

A Vượng mở to đôi mắt như viên lưu ly, hai tay không hề dự cáo mà bắt tay hắn,  "A Mặc, tay ngươi bị rách da rồi nè!"

Tựa hồ có dòng điện từ cổ tay truyền tới trái tim.

Trữ Mặc hô hấp bị kiềm hãm, xúc phạm mà bỏ tay A Vượng, gương mặt nóng lên, "Này có gì đâu! Miệng ngươi cũng còn tơ máu, chúng ta tám lạng nửa cân, cảnh cáo ngươi, về nhà không được nói ta đánh nhau, nếu không... Ta sẽ cướp sạch giò heo của ngươi!"

Uy hiếp ngây thơ như thế vừa ra khỏi miệng, Trữ Mặc bất đắc dĩ thở dài một cái.

Tuy là ngây thơ, nhưng A Vượng cũng bị hù, lập tức che miệng lại, trong lòng run sợ, "Đừng, ta, ta sẽ không nói đâu!"

Ngốc tử leo lên lầu, "Đều là... Đều là ta không đúng, A Mặc đối với ta tốt như vậy, ta... Ta sẽ không hại ngươi bị nãi nãi mắng đâu."

Ta rất tốt với ngươi. Ai nói cho ngươi biết.

Không biết trên lầu ai đánh vỡ chén thủy tinh, âm thanh bén nhọn xông vào màng nhỉ, làm cho Trữ Mặc đại não như đi vào mộng.

Hắn rốt cuộc nên làm cái gì, mới làm cho A Vượng cảm giác được, chính mình đối tốt với hắn?

Khi tiểu học giúp A Vượng giáo huấn Cố Hiển, là bởi vì uy nghiêm chính mình bị khiêu chiến, ngốc tử này chỉ có mình hắn được đánh chửi.

Mà lần này ẩu đả hoàn toàn chỉ là... Chỉ là ý nghĩ bốc phát nhất thời mà thôi.

Ngốc tử chính là ngốc tử, ngay ý thực cơ bản cũng không làm được.

Nghĩ như vậy Trữ Mặc đột nhiên tăng nhanh tốc độ, leo lên hai bậc thang.

"Ân?"

"..."

Đối phương buồn bực nhìn hắn.

Trữ Mặc chính mình cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là thần xui quỷ khiến lỗ mãng mà đi lên ôm lấy A Vượng.

Thân thể béo núc ních trong lòng chính mình tản ra sự ấm áp khiến kẻ khác an tâm.

Hắn muốn làm một con hổ uy nghiêm không có nhược điểm.

Hắn so với mẫu thân tưởng tượng còn muốn sớm thành thục trầm ổn hơn.

Sẽ không vì bị người mắng dã loại mà phẫn nộ, sẽ không lại vì không có phụ thân mà trốn trong chăn khóc, nhưng nghe đến Cố Hiển nói "Cũng không phải bởi vì ngươi mắng Trữ Mặc, A Vượng mới đẩy ngươi" lúc đó trái tim hình như truyền đến một tiếng xe gió thanh thúy.

Trong lòng nho nhỏ cảm nhận được tình cảm phức tạp được giải thoát.

"A Mặc..." Phía dưới lưng truyền đến tiếng A Vượng, "Ngươi làm sao vậy?"

Ngay cả nói cũng không muốn nói, thầm nghĩ chỉ cần dựa vào như vậy là đủ rồi.

"Nếu, nếu không quay về sớm... cơm của nãi nãi sẽ bị lạnh hết."

"..."

"Nếu để lạnh, sườn xào chua ngọt sẽ có mùi đấy..."

... Sau khi thành niên nghề nghiệp thích hợp với A Vượng là ở nhà ăn mĩ thực.

Trữ Mặc đem thống khổ ứ động lòng tràn thở ra, buông A Vượng ra, đêm đến ánh trăng không đủ, một nữa ánh trắng chiếu trên viện thật phiêu đãng, vừa về nhà đã nghe mùi thức ăn thơm ngon ngào ngạt.

Trữ Mặc nâng tay lau máu trên khóe miệng A Vượng.

Khi đang lau, A Vượng có chút thay đổi, ủy khuất nói, "A Mặc, có chút đau..."

Trữ Mặc nheo mắt như bị rồi đầu độc, khom lưng hôn lên khéo miệng A Vượng.

Khóe miệng có chút sưng, tơ máu cuốn theo đầu lưỡi mang theo mùi rỉ sắt.

Trữ Mặc hôn hồi lâu mới lần nữa đứng thẳng thân thể.

A Vượng róc rách cười khúc khích "A Mặc, ngươi làm gì vậy?"

Trữ Mặc chọn chọn mi, túm A Vượng hướng trên lầu, ngữ khí nhẹ nhàng, "Trừ độc."

"Trừ độc?"

"Giờ sinh vật ngươi không học sao?" Trữ Mặc cố ý mang sách giáo khoa ra, "Trong sách viết nước miếng khả năng khử khuẩn hiệu quả."

"Vậy sao?" A Vượng như tỉnh ra "Không xong, ta hoàn toàn quên rồi" vẻ mặt nghiêm túc, "Trở về ta phải ôn tập môn sinh vật..."

Bình thường chứng kiến bộ dáng A Vượng, hắn nhất định sẽ khởi mi, chán ghét rời xa A Vượng, trong lòng ác độc mắng hắn ngốc.

Bây giờ, hắn lại cảm thấy người này rất đáng yêu.

Trái tim hình như trở nên mềm nhẹ hơn

Cho nên nhìn mặt ngốc tử cũng không thấy chướng mắt.

"Nãi nãi nếu hỏi mặt ngươi bị làm sao, nhớ nói là bị té."

"Đúng vậy, không thể làm để cho nãi nãi lo lắng." Nhìn thấy người nhà mình bị khi dễ luôn rất đau khổ, điều này A Vượng rất tự giác, "Vậy còn cánh tay ngươi?"

Trữ Mặc bộ dáng không sao cả mà khởi mi, sau khi suy nghĩ khóe môi câu dẫn ra một mạt cười ac liệt, "Cũng bị té."

"Ân?"

"Ngươi ngã xuống lôi kéo ta."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó? Sau đó ta đương nhiên là bị tên đầu heo ngươi làm cho bị thương." Trữ Mặc dùng sức đánh lên bên hông béo đầy thịt, phiêu phiêu nói, "Giảm béo đi, ngốc tử, luôn chỉ biết ăn, cẩn thận sau này biến thành heo bị người ta mang đi làm thịt."

A Vượng kinh nghi bất định, "Sẽ, sẽ có người làm thịt sao?"

Trữ Mặc không trả lời hắn, chỉ gõ gõ cửa, đại môn mở ra, đối với Lâm nãi nãi lễ phép tươi cười.

"Chúng ta đã trở về."

"Ân, vừa lúc ăn cơm." Lâm nãi nãi bề bộn đi trở về phòng bếp bưng ra một chén thang.

Bên trong không quá sáng, hơn nữa hai mắt cũng mờ, Lâm nãi nãi cũng không phát hiện khóe miệng đứa cháu bị thương.

Vừa vào chỗ mình, nãi nãi thấy A Vượng sầu mi khổ kiểm mà cúi đầu, vội hỏi, "Làm sao vậy A Vượng?"

A Vượng thống khổ mà cắn đũa, ánh mắt dừng lại nơi sườn xào chua ngọt mùi thớm bốc lên bốn phía.

Muốn ăn nhưng không nâng tay, điều này sao lại phát sinh tên người A Vượng, quả thực làm cho Lâm nãi nãi lấy làm kinh hãi.

Cũng không chờ nãi nãi kinh ngạc hết, đứa cháu bổng nói, "Nãi nãi... Ta không muốn biến thành heo..."


... cháu mình trí năng thiếu hụt, cũng đã biết đến việc này rồi sao?


-------------------------------------------------

Ôi ta bấn những bé thụ ngây thơ như thế >.<

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét