Thứ Ba, 4 tháng 2, 2014

[Danmei] Ngốc tử - Chương 2


Chương  02

Sau khi dừng xe, Trữ Mặc động tác rất mạnh, làm hại A Vượng không thể không mang theo túi mua sắm cố hết sức ngã về phía sau.

Thật vất vả tới lầu ba, A Vượng thở hỗn hển, vừa mới buông đồ vật xuống, đổi lại dép đi trong nhà, đã bị người phía sau ôm lấy.

Mơ hồ có thể nhận thấy được người phía sau muốn làm cái gì, A Vượng trong nháy mắt ửng đỏ.

Đối phương cười nhẹ một tiếng,  lồng ngực phía sau chấn động sát vào lưng A Vượng, làm cho hắn có một loại cảm giác cùng đối phương như hòa vào một thể.

A Vượng nhỏ giọng nói, "A, A mặc, từ từ... còn chưa đi tắm rửa."

"Tắm cái gì mà tắm." Thanh niên khinh thường hừ lạnh, rồi vội vàng hôn lên cổ A Vượng.

Từ sau hôn ra trước, đầu lưỡi ẩm ướt cùng cánh môi khô ráo làm cho A Vượng không nhịn được hừ nhẹ.

Hắn bị thanh niên đặt trên ghế sa lon.

Áo bị cuốn lên, đai lưng không biết lúc nào bị giải khai.

Thanh niên chôn đầu trước ngực hắn, căng căng nghiệp nghiệp mà cắn đầu nhũ hắn.

khoái cảm kỳ dị làm cho A Vượng nghẹn một trận, rốt cục phì cười ra tiếng.

Trữ Mặc ngẩng đầu. Hai tròng mắt đáng sợ quang mang, "Cười cái gì?"

A Vượng lui cổ, "Hảo, hảo ngứa."

"Ngứa?" Trữ Mặc nhăn mi, nhéo thắc lưng A Vượng một chút xem như trừng phạt, cười xấu xa nói, "Ta cho ngươi hô đau này."

Thanh niên tướng mạo xuất chúng, bình thường khuôn mặt luôn lạnh lùng, tính tình táo bạo, một việc nhỏ đều làm cho hắn giơ chân phát hỏa, cho nên hiếm khi thấy hắn tươi cười nhưng đến lúc cười thì lại phá lệ kinh tâm động phách.

A Vượng ngơ ngác mà nhìn khuôn mặt tươi cười của Trữ Mặc, đầu óc đã bay đến tận nơi nào, đôi mắt ám quang của hắn được thanh niên hôn xuống.

Khí tức giống đực nồng nặc, phảng phất muốn đem linh hồn A Vượng hút đi.

A Vượng cơ hồ hô hấp không nổi, mặt hắn trướng đến đỏ bừng, thật vất vả mới kêu được vài tiếng trong miệng thanh niên, khí tức không yên, "A, A Mặc..."

Thanh niên trừng mắt liếc hắn một cái, cắn lên cổ hắn, hai tay cũng không an phận, một tập kích trước ngực, một xâm phạm hạ phúc.

A Vượng khóe mắt vương lệ, "Ta, ta nghĩ..."

"Cái gì?" Thanh niên khóe môi câu dẫn thanh một cung độ, hài lòng nhìn chỗ đó ngay tại bụng dưới A Vượng dần dần bành trướng, ác liệt ghé vào lỗ tai hắn thổi khí, "Sao vậy, chờ không được rồi sao?"

A Vượng vội vàng gật đầu, "Ân ân, chờ không được rồi."

Thanh niên càng thêm ra sức cúi đầu lấy lòng đối phương.

"Chờ không được muốn đi nhà xí!"

"..."

A Vượng đẩy Trữ Mặc chuồn mất, bưng cái mông, đi như bay chạy trốn vào phòng vệ sinh.

Trữ Mặc thừ người ngồi trên ghế sa lon, một lát sau mới phản ứng lại, oán hận mà đấm vào sàn nhà một chút.

"Tên ngu ngốc này, muốn, muốn nghẹn chết ta sao!"

Thanh niên tại phòng khách vừa giơ chân vừa đá đồ vật, hồi lâu mới phát tiết hết lửa giận, bình tĩnh trở lại.

Hắn đi tới cửa phòng vệ sinh, dán lỗ tai nghe.

Trong phòng vệ sinh người kia cư nhiên tắm rửa rồi.

Có, có lầm không!

Thanh niên tức giận đến cái mũi sắp lệch, đạp một cước trở về phòng khách, liếc đến khung hình hắn không cẩn thận đạp xuống, hừ một tiếng, khom lưng nhặt lên.

Trong khung hình chính là hắn cùng A Vượng thời trung học, hai người đứng trước Giáo Học Lâu, phía sau có các đệ tử.

Khi đó hắn trên mặt không có nét ngây thơ, vẻ mặt giống bây giờ, đều là lạnh lùng mà cao ngạo.

Người kế bên hắn không cần phải nói, mấy trăm năm như một chỉ biết cười khúc khích.

Nhưng khuôn mặt tươi cười này lại khắc sâu trong tâm trí hắn.

*****************

A Vượng 3 tuổi vẫn chưa biết nói.

Các hài tử khác ở lứa tuổi này đã có thể lanh lợi nói chuyện, A Vượng nhưng lại chỉ nói một vài từ đơn giản.

Lâm gia phu phụ đều nóng lòng dẫn  A Vượng đi xem Y Sinh, cuối cùng nhận được một tin sét đánh hai vị giáo sư sinh ra tiểu hài tử trí năng thiếu hụt.

"Gia đình phần tử trí thức cao cấp dường như dễ dàng gặp tình huống này." Y Sinh an ủi bọn họ, "Chứng tự kỉ, chứng cô độc, trí năng thiếu hụt còn hơn trường hợp hai người, kỳ thật coi như tốt. Hơn nữa tiểu hài tử chỉ là hơi chút đầu không thông minh lắm thôi, các năng lực khác một chút cũng không bị ảnh hưởng."

Lời châm chọc tất nhiên sẽ không ít.

Lâm gia phu phụ mang A Vượng trở về, lão nhân trong nhà nghe khóc đến thiên hôn địa ám, dùng phương pháp cổ xưa là đặt cho nhũ danh A Vượng nghe thật buồn cười, mỗi ngày dạy hắn biết chữ, nói chuyện, cũng không biết các trưởng bối tốn hao bao nhiêu thời gian cùng tinh lực, dù vậy vẫn không có biện pháp thay đổi trí năng thiết hụt của A Vượng.

A Vượng mặc dù ngốc, nhưng cũng rất hiếu thảo với mụ mụ và gia đình.

Lâm gia phu phụ vốn là giáo sư đại học, được đại học phân cho khu nhà bên trong, xung quanh có rất nhiều giáo sư về hưu, phần tử  trí thức rất nhiều, có một ngày mụ mụ các nhà gửi đến Lâm gia phu phụ rất nhiều bức ảnh, phim ảnh nói về các tiểu hài tử bị chứng tự kỉ chứng cô độc.

Tiểu hài tử hơn 10 tuổi bị người nhà vứt bỏ, ở trong cô nhi viện xa lạ, thường không có cơm ăn, cũng không ai dạy bọn họ biết chữ đọc thư, đến cuối cùng cũng trưởng thành, cuối cùng còn không phải quay về cô nhi viện sao, muốn bao nhiêu bi thảm có bấy nhiêu bi thảm.

"Mặc dù bị như vậy, nhưng A Vượng còn hơn bọn họ, A Vượng đáng yêu hơn nhiều."

Mụ mụ các nhà nói, "Tối thiểu A Vượng còn nhận thức đường về nhà."

Ban đêm, Lâm mụ mụ ôm A Vượng khóc tròn một đêm, hôm sau hai tròng mắt cũng sưng lên.

Sự thật bất luận có bao nhiêu tàn khốc cũng được tiếp nhận.

A Vượng cứ như vậy được nãi nãi mang theo, mỗi ngày đi mẫu giáo báo cáo, đọc sách không theo kịp cũng không sao, nói chuyện không rõ ràng cũng không ngại, trong nhà trẻ thầy cô cùng các tiểu bằng hữu cũng thích hắn vô cùng.

Bởi vì A Vượng vừa nghe lời lại vừa nhu thuận, không công tịnh tịnh, chỉ cần thầy giáo nói ngồi xuống, hắn sẽ ngồi ở ghế nhỏ bên ngoài phòng học phơi nắng cả ngày trời, không ầm ĩ không nháo như các tiểu hài tử khác khiến nhiều người yêu thích, huống hồ hắn lớn lên bộ dạng rất đáng yêu, các đồng học mới đến còn lầm tưởng hắn là nữ sinh.

Đến 5 tuổi, A Vượng đã có thể một mình ra ngoài mua tương mỡ.

Bên ngoài tiểu khu có một siêu thị nhỏ, lúc nấu cơm trưa, nhà ai mụ mụ phát hiện mỡ diêm không đủ, sẽ bảo tiểu hài tử nhà mình đi mua, lại đâu biết tiểu quỷ cơ trí chạy đến Lâm gia gõ cửa.

"A Vượng A Vượng, mẹ ta bảo ngươi đi mua diêm."

"Còn dư một mao tiền ngươi lấy mua đường ăn đi."

"Không được nói cho mụ mụ ta biết ta bảo ngươi đi mua nha!"

Vì vậy A Vượng ngốc nghếch cầm tiền đi mua diêm, sau khi trở về đem tiền còn lại trả cho tiểu quỷ, trong miệng hàm chứa đường quả mua trong siêu.

Lâm gia phu phụ mở một con mắt nhắm một con mắt, dù sao con mình cũng chỉ có thể dùng ở điểm này.

Tuy nói như vậy, nhưng cha mẹ đối với A Vượng thương yêu không ít.

Đại học hàng năm sẽ tổ chức du lịch, Lâm gia phu phụ tiện thể mang con mình đi theo, nhìn một chút sơn thủy, dạy hắn nói chuyện, A Vượng nhu thuận khiến cho các sư phụ đi cùng hung hăng giáo huấn hài tử nhà mình một trận.

"Học theo hắn kìa, tại sao ngươi cứ chạy loạn hoài thế!"

Tiểu hài tử oa oa khóc lớn, "Hắn là tên ngu ngốc, ta học hắn làm gì! Bằng không các ngươi trở về sinh một tên ngu ngốc như vậy đi!"

Tại tình huống khó ứng phó này, xấu hổ không thể làm gì khác hơn là hướng Lâm gia phu phụ nói tiếng xin lỗi.

Tiểu hài tử càng ngây thơ, nói chuyện không biết che giấu lại càng tàn nhẫn.

Đối với Trữ Mặc cũng như vậy.

"Không biết nơi nào lại xuất hiện tên dã loại này, không được cùng chúng ta chơi đùa!" thời gian các đứa trẻ chơi đùa, chỉ cần Trữ Mặc đến gần, nhất định sẽ bị các đứa trẻ cùng tuổi khi dễ.

Hắn 5 tuổi mới đi theo mẫu thân đến nơi đây định cư, không có phụ thân, tự nhiên sẽ bị người ta gọi là "Dã loại" .

Ban ngày mẫu thân đi ra ngoài làm việc, hắn cô đơn từ trong nhà đi ra, khóa cửa, lưng mang cặp táp nhi đồng, thừa nhận sự thương xót của các sư phụ cùng sự cười nhạo vô tình của bạn cùng trang lứa.

Xế chiều là thời điểm tự do hoạt động, các học sinh phân tổ chơi đùa, có vẽ tranh có chơi với bùn.

Trữ Mặc kéo thùng nhỏ đi ra ngoài phòng chơi đùa với đống cát.

Các nam sinh nghịch ngợm, gặp hắn chơi vui, trong lòng đố kỵ, chạy đến một cước phá hư phòng nhỏ hắn vừa đắp lên.

"Dã loại không tư cách chơi đùa! Này là của chúng ta, ngươi tránh đi chỗ khác." Tuổi còn nhỏ nhưng lại học người trưởng thành kiêu ngạo chỉ trỏ.

Hết lần này tới lần khác, còn có không ít tiểu hài tử phụ họa theo.

"Không sai không sai, không cho ngươi chơi."

"Dã loại mau cút đi!"

Ồn ào đến cuối cùng, không biết người nào bắt đầu, các tiểu quỷ cư nhiên ném cát vào hắn.

Cho dù tuổi nhỏ đi chăng nữa cũng hiểu được sự khuất nhục, Trữ Mặc nắm tay, đang muốn muốn xông lên đánh, lại đột nhiên có người ngăn cản trước mặt hắn.

"Không nên đánh nhau."

Thấy có người ngăn cản, các tiểu quỷ sửng sốt một hồi, mới hung ác nói, "A Vượng ngươi ra đây làm chi? Chúng ta đang giáo huấn dã loại, ngươi tránh ra đi."

"Như vậy là không đúng..." Người gì đâu mà nói chuyện chậm quá, so với hắn cao hơn nửa đầu, lộ ra làn da trắng nõn, vừa nhìn chính là loại thiếu gia được gia trưởng yêu sủng.

"Sao lại không đúng hả, A Vượng ngươi mau tránh ra."

"Thầy giáo nói bạn bè phải đoàn kết." Đối mặt với đám bạn cùng lứa đang trợn tròn mắt hung dữ, người nọ cư nhiên một điểm cũng không sợ hãi, "Hơn nữa để cát dính trên người, sẽ không thoải mái..."

"Người lo cho hắn làm gì." Tuy nói như vậy, đối phương hừ vài tiếng rồi quay đi.

Từng hài tử lần lược xoay đi.

"Bẩn rồi..." Hắn cau mày, hai tròng mắt sáng ngời, ngốc ngốc nâng tay lau lên mặt hắn, hạt cát thô tháo ma sát lên gương mặt truyền đến đau đớn nhưng vẫn kém xa nổi đau trong lòng.

"Ta dẫn ngươi đi rửa mặt có được không?"

Hắn còn chưa trả lời, đã bị người nọ lôi kéo tay hướng bồn rữa tay.

Cái tay kia thật nhuyễn thật núc ních, rất ấm áp.

"Ta giúp ngươi rửa mặt nha." Đối phương cười rộ lên, cầm trong tay một khối khăn tay ẩm ướt, thoáng cái chụp lên mặt hắn.

"Ba..." một tiếng vang, gương mặt sinh đau.

Trữ Mặc sửng sốt, lúc đối phương chạm vào không điều chỉnh lực đạo, tóc cùng áo đều bị nước dính ẩm ướt hết.


--------------------------------------------

Tội nghiệp anh Mặc đang lúc cao trào thì vì một câu muốn đi vệ sinh của em mà mất hứng.

Ta rất đồng tình với anh công, gặp một em thụ ngốc nghếch thế này thì không cáu gắt cũng lạ =]]


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét