Chương 06
Sau khi chạm vào A Vượng, ngực Trữ Mặc đập liên hồi.
Hắn nhanh chóng nằm trở về
chỗ cũ, giật mình nhìn ngọn đèn màu xanh lục trên đỉnh đầu, trong đầu hỗn độn một mảnh, hoàn toàn không biết hành vi lúc nãy của chính mình xuất phát suy nghĩ gì.
Càng kinh khủng chính là...
"A Mặc..."
Bên tai hắn vang tiếng nói hàm hồ mang theo buồn ngủ của A Vượng.
Ngốc tử này cư nhiên chưa ngủ !
Trữ Mặc lần đầu tiên cảm
thấy chân tay luống cuống.
Tại năm nhất trung học, hắn lần đầu tiên hôn A Vượng.
Đây là kỉ niệm hắn vẫn nhớ mãi trong lòng.
Mặc dù A Vượng không
hiểu, hắn cũng có một đoạn thời gian không rõ ràng, nhưng hắn vẫn nhớ nụ hôn đầu tiên của bọn họ, chuyện này sau này hãy nói.
Trong bóng tối, Trữ Mặc
cứng ngắc .
Thẳng đến khi tay lạnh như băng được A Vượng cầm lấy, hắn mới hồi phục lại tinh thần, kinh
ngạc nghiêng đầu hướng A Vượng.
"Đây là lễ tiết mà hôm nay sư phụ nói sao?"
"... Lễ tiết?"
"Đúng vậy." A Vượng vốn mệt mỏi, mơ màng buồn ngủ mà suy nghĩ, kiên nhẫn giải
thích, "lễ tiết của người ngoại quốc."
Trữ Mặc chột dạ giật nhẹ
khóe môi, hắn không nghĩ tới không cần chính mình tìm cớ, A Vượng lại tự động giúp hắn.
"Người ngoại quốc mắt xanh mũi cao đấy." A Vượng tiếp tục nói, mái tóc mềm mại nhẹ nhàng đụng vào cổ hắn, mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi hắn, "Bọn họ khi nói ngủ ngon, đều hôn đối phương."
Trữ Mặc nhắm mắt, hàm
hồ lên tiếng, "Đúng vậy."
Sau khi nhắm mắt lại, hắn cảm nhận được gương mặt bị cánh môi mềm mại như hoa tiếp xúc.
Vô luận như thế nào
cũng sẽ không quên cảm giác này.
Khó trách A Vượng tỉnh
lại. Nếu như là hắn bị người đánh cắp nụ hôn, hắn cũng sẽ trong nháy mắt
tỉnh lại, vân vê gương mặt còn lưu lại độ ấm.
Cảm giác này quá mức tốt
đẹp, chỉ là hắn tuổi còn nhỏ, còn không hiểu trong đáy lòng nảy sinh điều gì, trừ rung động ra, càng có nhiều cảm giác ấm áp.
Sau đó, Trữ Mặc lần đầu mất ngủ, dưới hai tròng mắt xuất hiện vành đen.
Trên đường đến trường A Vượng cứ nhắc tới thời điểm nãi nãi bưng bánh lên, Trữ Mặc lại ăn nhiều hơn hắn.
Trong mắt người nọ tràn
ngập oán niệm.
Trữ Mặc lại làm như không
phát hiện, hắn vẫn còn đang suy nghĩ hành động kỳ quái của mình tối
hôm qua, mà người nọ... Rõ
ràng đã quên rồi.
Ngốc tử tốt nhất chính là điểm ấy.
Não họ dung
lượng không lớn, chỉ cần có gì mới tiến vào, tự nhiên cái cũ sẽ bị đào thải ra.
Đây là điều mà người bình thường rất đố kỵ.
Hai người một trước một sau
đi tới lớp, Trữ Mặc thành tích tốt, sư phụ an bài hắn ngồi bàn thứ ba,vị trí này dễ dàng thấy rõ bảng, cũng không quá gần dễ bị cận thị.
A Vượng thì không giống vậy.
Lâm gia phụ mẫu đem vấn đề của hắn nói cho sư phụ, một người học hành không giỏi chắc chắn không chiếm được sự ưu ái của sư phụ,
huống chi thành tích của A Vượng là vô cùng thê thảm.
A Vượng ngồi ở bàn cuối cùng, cùng ngồi với hắn chính là hắc hầu.
"Nói bao nhiêu lần rồi,
tên ta gọi Cố Hiển! Mới không phải cái gì hắc hầu!"
Chỉ cần A Vượng gọi như vậy, hắn nhất định sẽ gào thét phản đối.
Nhưng mà có thể trách ai
được? ai bảo hắn vừa đen vừa gầy, suốt ngày nhảy nhót đùa giỡn, càng huống chi hắn từng khi dễ A Vượng.
Trữ Mặc cảm giác mình không đánh hắn thêm một lần nữa đã là rất nhân từ rồi.
Tiết học bắt đầu, Trữ Mặc
trở lại chỗ ngồi bắt đầu học Anh Văn.
A Vượng cũng như mọi
người bắt đầu mở sách, những từ đơn hắn có thể biết, nhưng đem ghép những từ này lại thì hắn chịu thua.
"Này, A Vượng."
Có người gọi hắn, A Vượng vẫn bình tĩnh, làm như không nghe thấy.
Hắn đang đọc Anh Văn, lại nghe người bên cạnh kiên nhẫn hô, "A Vượng A Vượng... "
A Vượng ánh mắt lộ ra trách cứ,
dừng lại nói, "Bây giờ là thời gian học."
Cố Hiển rất hưng phấn,
"Ngày hôm qua ngươi có xem siêu nhân không? Kể cho ta đi, ta bị nhốt trong phòng nên không xem được..."
"Bây giờ là thời gian học."
A Vượng chậm rãi nói, cắt đứt sự hưng phấn của Cố Hiển.
Cố Hiển khoát tay,
rõ ràng không đem việc học để trong lòng.
Cũng không chờ hắn mở
miệng, A Vượng bĩu môi, "Hơn nữa, sư phụ đứng ở ngay cửa kìa."
Cố Hiển thoáng cái sửng
sốt, "Hả?"
"Ta đã nói rồi."
A Vượng trái lại mà ngồi bên cạnh học Anh Văn, Cố Hiển nơm nớp lo sợ quay
đầu, chứng kiến chủ nhiệm lớp thật sự đứng ở cửa, không khỏi
thê thảm mà hạ thấp đầu, quay sang rống với A Vượng, "Ngươi sao không nói ta biết sớm!"
A Vượng liếc mắt nhìn hắn,
dùng ánh mắt như nói, "Bây giờ vốn là thời gian học."
Cố Hiển lộ vẻ vô lực mà cầm sách lên.
Hắn đột nhiên bắt đầu bội
phục Trữ Mặc vì suốt ngày tiếp xúc với A Vượng.
Xem ra tiểu tử kia không chỉ thông minh, được sư phụ cùng gia
trưởng yêu thích, còn là một tay huấn luyện ngốc tử, hôm nào
hắn nên kính Trữ Mặc một cái mới được.
Mặc dù khi đối mặt Trữ Mặc, không hiểu sao bắp chân cùng bụng hắn luôn cảm thấy co
rút đau đớn.
Thời gian tự học chỉ đơn giản là làm bài tập, xế chiều là thời gian hoạt động tự do, nhưng học sinh năm nhất phải ở lại lớp để quét dọn vệ sinh.
Hôm nay đến phiên Trữ Mặc.
Tình huống A Vượng đặc thù nên được mọi người chiếu cố, ban trực nhật an bài cho hắn mỗi tuần một lần chỉ lau
cửa sổ, đây là công việc tương đối đơn giản.
Chỉ cần có A Vượng trực nhật, Trữ Mặc đều tự giác ở lại phòng học, nhìn A Vượng lau chùi, để tránh hắn lau cửa sổ mà ngã hoặc không cẩn thận đập mặt ra ban
công.
Nhưng hôm nay Trữ Mặc cũng bị kéo vào...
Hắn nhìn chung quanh bốn
phía, phòng học trống trải, chỉ có hai nữ sinh lui quét dọn, bên cạnh có hai nam sinh lau bản đen, không thấy bóng dáng A Vượng?
Tên ngốc tử này không hiểu sự nỗ lực của hắn, cũng không biết hồi báo!
Đúng là đồ vô tâm vô phế.
Nghĩ như vậy, Trữ Mặc đột nhiên cảm thấy chính mình
thật đáng buồn.
Cho nên hắn đối với A Vượng cảm giác kỳ quái vừa yêu vừa hận.
Hai ba cái làm hết phần việc trực nhật của mình, Trữ Mặc đi ra ngoài làm đề tài, tựa vào cửa sổ, hắn cảm thấy rất tốt, đột nhiên có người chạy tới, thở hồng hộc nói, "Trữ Mặc không tốt rồi, A Vượng tại thao trường cùng người đánh nhau!"
Quyển sách trên tay rơi
xuống đất, Trữ Mặc nhăn mi lại, mặc dù vậy ngoài miệng vẫn bình tĩnh "A Vượng là ngốc tử, sao có thể đánh nhau, ngươi nhất định là nhìn lầm
rồi ", nhưng cước bộ càng không ngừng chạy tới thao trường.
Quả nhiên, xa xa nhìn thấy có một đám người vây quanh một chỗ.
Trữ Mặc cậy mạnh tiến vào trong đám người.
Vào được bên trong ngửi thấy một mùi mồ hôi khó chịu, mà càng làm cho Trữ Mặc tức giận chính là đám người đó lại mang theo ngữ khí châm chọc.
"Hắn chính ngốc tử?"
"Đúng vậy, thành tích
kém cỏi, căn bản theo không kịp tiến độ, không biết đến trường học làm cái gì."
"Không có nghe qua sao, cha mẹ hắn vốn là giáo sư đại học, cho hiệu trưởng thật nhiều
tiền."
"Oa... Thật là tạo nghiệt mà..."
Không biết tiếng nói châm chọc xuất phát từ đâu nhưng đủ làm trái tim con người đóng băng.
Trữ Mặc thật vất vả mới đè
nén xuống cơn tức giận, không có nổi bão với đám người xung quanh.
Hắn xông đến một hướng, chứng
kiến A Vượng khóe miệng có tơ máu ngồi một bên, gào khóc lớn, Cố Hiển tức đến đỏ mắt cùng một gã cao tráng nắm ba đánh nhau.
"Xin lỗi cái đầu heo ngươi!" Cố Hiển bị tên nam sinh năm ba đánh một quyền vào mũi đến máu chảy đầm đìa, cũng không lùi bước, hét lớn, "Rõ ràng chính là ngươi không đúng, người xin lỗi là ngươi mới đúng!"
Đối phương cười lạnh một tiếng, "Ta tại sao phải xin lỗi? Là ta xem các ngươi
không vừa mắt đấy, mau cút đi!"
"Còn có tên ngốc tử này..." Hắn nhìn A Vượng, không chút nào che dấu sự khinh thường, "Trường học cư nhiên còn có người như
thế, ngươi sống còn có ý nghĩa gì? Nhanh về nhà bú sữa mẹ đi!"
Những người vây quanh cười vang
không thôi.
Trữ Mặc híp mắt, tay nắm thành quyền, hô hấp dồn dập, đại não lúc này chẳng suy nghĩ được gì,
chỉ biết là chính mình đánh tên nam sinh năm ba này một quyền vào đầu, rồi sau đó thừa dịp đối phương vô lực phản kháng,
một quyền lại một quyền đánh đến đối phương nằm lăng ra đất.
"Đánh chết ngươi! Ngươi
mới phải chạy về uống nước tiểu của cha ngươi đấy! Hắn hầu, lại đây
giúp ta ngăn chặn tên heo mập này!"
Hai người hợp sức khiến mặt đối phương biến thành xanh tím.
Cố Hiển ngẩn người nhưng rất nhanh phản ứng lại, hỗ trợ kẹp lấy tên nam sinh năm ba giúp Trữ Mặc ra tay dễ dàng.
Hai người đánh đến bất diệc
nhạc hồ, chỉ chốc lát, có mấy nam sinh năm năm chạy đến.
"Toàn bộ lên phòng giáo viên!"
Các học sinh xem náo nhiệt cũng tự động rời đi thao trường.
A Vượng còn đang khóc, mọi
người không tránh khỏi lần nữa hừ lạnh, cười nhạo hắn không có cốt khí.
Trữ Mặc lạnh lùng, ánh mắt âm
hàn đảo quanh bốn phía, rồi sau đó đánh rồi A Vượng một quyền, "Khóc cái
gì mà khóc, nhín đi!"
A Vượng nước mắt lưng tròng nhìn Trữ Mặc liếc mắt một cái, muốn nói lại thôi, khóc càng lợi hại hơn.
Đi tới phòng giáo viên, giáo viên chủ nhiệm hai bên cũng đến.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? đang tốt đẹp tại sao lại đánh nhau?" Giáo viên kéo A Vương qua giúp hắn lau khô nước mắt, lòng tràn đầy lo lắng, "A Vượng,
đừng khóc, nói cho sư phụ biết nguyên nhân được không?"
A Vượng nất nghẹn không
ngừng, cả phòng giáo viên chỉ vang lên tiếng hấp mũi của hắn.
Cố Hiển nhịn không được bật cười.
"Cười cái gì mà cười, Cố Hiển, nhất định là ngươi cùng học trưởng cải nhau, sau đó dẫn đến đánh nhai có phải không? !"
Sư phụ ngữ
khí nghiêm khắt làm cho Cố Hiển ủy khuất mà nhăn mi lại, quát, "Không phải là lỗi của ta! Là do tên đầu heo này, tên này cố ý đạp A Vượng một cái rồi mắng hắn là ngốc tử!"
Người bị kêu là con heo, trừng mắt Cố Hiển, "Này, ngươi không được nói lung
tung."
Giáo viên chủ nhiệm lớp gã nghe xong lập tức quát, "Ngươi mới không được nói
lung tung! Ta đã gọi cho ba mẹ ngươi, không
ai quản ngươi, ngươi thật đúng là quá quắt rồi!"
Nam sinh năm ba sợ sẹt mà
gục đầu xuống.
Cố Hiển giải được hận hừ một
tiếng, đối với sư phụ nói, "Ta không có nói xạo, hơn nữa hắn còn mắng Trữ Mặc là đồ dã loại không cha, A Vượng chính là vì vậy mới cùng hắn
đánh nhau!"
Không khí trong nháy mắt ngưng trệ.
Tiếng nói bên tai như tiếng chày đánh vào đầu, hắn không nghe được gì thêm mà đầu óc cứ ong ong lên, mọi người trong mắt hắn bây giờ đều mơ hồ, hắn chỉ nhìn thấy duy nhất một mình ngốc tử đàng ngồi đó khóc, hình ảnh này đánh sâu vào tâm khảm của hắn, làm cho Trữ Mặc kinh
ngạc, ngay cả khóe mắt cũng đỏ.
"A Mặc không phải
dã loại!" A Vượng đột nhiên khóc lớn hơn mà chạy đến trước mặt nam sinh năm ba, lớn tiếng nói, "Không cho ngươi mắng hắn."
Ỷ vào nhiều người, A Vượng đánh đối phương một chút.
Việc này chỉ đơn thuần là bảo vệ bằng hữu, động tác của ngốc tử làm cho sư phụ cũng không nhịn được
thở dài một hơi.
Trữ Mặc đông cứng tại chỗ, sửng sốt một hồi lâu, mới trong sự kinh ngạc của các sư phụ,
đi tới trước mặt nam sinh năm ba, hung hăng đạp lên bắp
chân đối phương, "Tên heo mập này, lần sau nếu để cho ta gặp ngươi, ta nhất
định sẽ cắt cái lưỡi heo của ngươi!"
Trữ Mặc kéo A Vượng đi
ra phòng giáo viên.
Cố Hiển hoàn hồn không ngừng
gọi, "Này, sư phụ còn không có cho phép các ngươi đi!"
Sư phụ phất tay ngăn cản, "Quên đi quên đi, để cho bọn họ về nhà."
Hắn giáo huấn nam sinh năm ba, "Còn có ngươi, khi dễ
học đệ, cảm giác rất thành tựu sao? Hắn cho dù là một người trí năng thiếu hụt, cho dù không có ba, cũng không tới phiên ngươi đến giảng đạo, tuổi còn
nhỏ miệng lưỡi như vậy, cẩn thận lần sau đụng đến học đệ âm hàn này, lưỡi ngươi thực sự sẽ bị cắt xuống đó, biết không!"
Cố Hiển run mạnh.
Hắn lạnh sống lưng cả
người, loáng thoáng nhớ lúc tiểu học, hắn tựa hồ cũng đối đãi như vậy với A Vượng.
Vạn nhất bị Trữ Mặc biết, lưỡi hắn chẳng phải là...
Cố Hiển lập tức khóc, dọa sự phụ giật mình, "Này, ngươi bây giờ còn khóc cái gì? !"
"Ô ô ô, sư phụ, ngươi không hiểu trong lòng ta nghĩ gì đâu."
"Trở về viết kiểm
điểm, đem toàn bộ bi ai viết xuống!"
Ha ha tội nghiệp em Hiển. A Vượng dễ thương biết bảo vệ lão công rất có tố chất hiền thê a~~
Trả lờiXóathiệt cảm động a * sụt sịt *
Trả lờiXóaa vượng thiệt dũng cảm, bênh chồng nó tới vậy mà, ai không thương cho được ♥
* lấy tay quẹt mũi * cảm ơn nàng edit a * đè ra hun *
Aaaaaa, đoạn cuối em hắc hầu dễ thương tợn. Cả lão sư nữa " đem toàn bộ bi ai viết xuống" =))))
Trả lờiXóaA Vượng đáng yêu quá chừng
Trả lờiXóa