Thứ Ba, 18 tháng 2, 2014

[Danmei] Ngốc tử - Chương 15


Chương  15

Trữ Mặc cùng A Vượng giận nhau một hồi lâu bị nụ hôn của A Vượng thuận lợi hóa giải.

Các trưởng bối đương nhiên không biết A Vượng tại Giáo Học Lâu làm trò kinh thiên động địa, chỉ vui mừng hai tiểu hài tử rốt cục làm hòa.

"Vậy là được rồi, các ngươi là bằng hữu, nên tương thân tương ái chứ?"

Lúc ăn cơm, Trữ mẫu đối với Trữ Mặc nói.

Trữ Mặc bới cơm ăn nhanh trong ánh mắt nghi vấn của Trữ mẫu, qua loa ăn sạch thực vật, chạy về phòng ngủ làm bài tập.

Bọn họ tương thân tương ái, cùng cái tương thân tương ái của mẫu thân quả thực khác nhiều lắm.

Bằng hữu bình thường sẽ hôn môi sao?

Cho dù Trữ Mặc vốn là không hiểu tình yêu là gì, cũng biết vấn đề này không có khả năng.

Hắn cùng A Vượng trong lúc ở chung rất kỳ quái.

"Trữ Mặc, mụ mụ gần đây bề bộn nhiều việc, tan học trở về thấy mụ mụ không ở nhà, liền đến nhà A Vượng ăn cơm nha." làm bài tập không yên, cửa phòng bị gõ hai cái, Trữ mẫu ở ngoài cửa nói, "Ta đã nới với nãi nãi, Trữ Mặc, nghe thấy không?"

"Ân."

Trữ Mặc giương giọng đáp lại, miễn cưỡng khắc chế xúc động vừa trồi lên, hắn thở ra một hơi, cầm bút trong tay ném xuống, nằm trên giường đơn.

A Vượng bây giờ đang làm cái gì?

Phòng hắn ở dưới mình, hai người cách nhau một tầng xi măng, khoảng cách vi diệu này làm cho Trữ Mặc rất khó không nghĩ đến A Vượng.

Có phải đang ngồi viết Anh Văn? Hay là nghiên cứu số học, hoặc là bị Lâm nãi nãi dùng hoa quả hấp dẫn, chạy đến phòng khách ăn cái gì đó.

Hắn tựa hồ có thể dễ dàng tưởng tượng cử động của A Vượng.

Đây là năng lực hắn luyện từ nhiều năm nay.

A Vượng xuất hiện trong cuộc sống hắn chiếm tần suất rất cao rồi, phảng phất vừa mở mắt ra, nhìn thấy đều là hắn.

Từ lúc năm tuổi, hắn cũng bắt đầu đố kỵ một A Vượng vốn dĩ ngây thơ, là cỡ nào không công bình với A Vượng, rồi bắt đầu tiếp nhận cùng A Vượng nói chuyện, không phải không có cảm tình.

Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ cùng A Vượng làm bằng hữu.

Trí năng thiếu hụt làm sao đủ tư cách làm bằng hữu của hắn.

Như vậy, hắn cùng A Vượng, rốt cuộc là quan hệ gì đây?

Biểu hiện tỉnh táo, nhưng tâm trí lại vì A Vượng vô tâm mà phiền não.

"Thiếu niên mới biết tình yêu. Luôn tò mò với sách đen, hoặc cùng bạn xem AV. Đối tượng trong mộng sẽ xuất hiện là bình thường." Các chuyên gia thường nới nói, "Mạnh mẽ khắc chế sẽ phản tác dụng, nên thuận theo tự nhiên, dạy đám trẻ về phương diện này cũng là một điều tốt."

Trữ Mặc nhìn chằm chằm những lời này trong năm phút đồng hồ.

"Như vậy nên thuận theo tự nhiên."

Thời gian trôi nhanh qua, sau mấy tháng Trữ mẫu rốt cuộc cũng bề bộn công việc, Trữ Mặc không chỉ đến nhà A Vượng ăn cơm, mà đôi lúc còn ngủ qua đêm, trong lúc đó hôn môi vuốt ve không ít, A Vượng chỉ cảm thấy vừa ngứa vừa nhột, lại không biết động tác thỏa mãn nho nhỏ đó khiến Trữ Mặc rất bất mãn.

Kỳ thi cuối cùng cũng tới.

Nguyên mùa hè cả trường đều ra sức học tập, ngay cả khóa thể dục cũng không buông tha.

Không cùng A Vượng một lớp, mỗi tuần chỉ gặp một ngày trong khóa thể dục.

Sau giờ ngọ, khóa thể dục vốn là thứ hai, các nam sinh xui xẻo dưới ánh mặt trời cực nóng mà bóng đá, ban cao cấp rất ít học sinh tham gia cũng ngồi dưới bóng râm đọc sách hoặc làm bài tập.

Trữ Mặc chọn đại thụ đối diện sân thể dục.

Trên sân cỏ, A Vượng dù thân kinh vận động kém vẫn theo chân đám học sinh ban hạ cấp chạy lăng quăng.

"Cười thật ngu ngốc..." Trữ Mặc không nhịn được nhăn mi.

A Vượng thể lực rất kém, đá 40 phút đồng hồ, da tay nhất định sẽ sưng đỏ lên.

Cho dù ngồi không hay làm bài tập cũng không nhịn được ngó ra, Trữ Mặc dứt khoát ngồi xếp bằng dưới cây đại thụ, ánh mắt thẳng tấp trừng A Vượng, để ngừa hắn không phải đá bóng, mà là bị bóng đá.

Đầu và chân cũng không linh hoạt, các học sinh khác không muốn để ý người thể lực yếu kém như A Vượng, liền mặc hắn ở đây chạy tới chạy lui, nhưng Cố Hiển ngẫu nhiên sẽ truyền bóng cho hắn, trong tình thế kinh ngạc, bảo A Vượng đem bóng truyện tới.

Hai người phối hợp có thể nói là ăn ý.

Trữ Mặc lạnh lùng bức nắm cỏ vô tội, "... Tên thiếu đánh?"

Cố Hiển ở giữa sân tự nhiên đổ mồ hôi lạnh sống lưng.

Sau đó hết tiết, đội bóng giải tán, các nam sinh tụm năm tụm ba thảo luận kỹ thuật đá bóng, mồ hôi đầm đìa đứng một bên cỡi áo, một bên đi vào khu nhà.

Cố Hiển vốn là ủy viên thể dục , kêu gọi mọi người đem bóng bỏ vào kho dụng cụ, mới chạy đến ầm ĩ  đòi ăn băng.

A Vượng cười khúc khích đuổi theo Cố Hiển, học theo mà đem áo cởi xuống, "Cố Hiển, ta cũng muốn ăn."

Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi thân thể đơn bạc, xương quai xanh cùng xương sườn nhìn rõ ràng, đều trắng muốt giống như một trận gió thổi qua cũng có thể thổi bay. Nhưng da tay trắng nõn, dưới ánh nắng chói chang lóe ra trong suốt bạch quang.

Cố Hiển không giống vậy, hắn ham thích thể dục vận động, thân thể cao tráng hữu lực, cánh tay cuồn cuộn, thậm chí còn có thể gồng lên có chuột, hơn nữa da đen khỏe mạnh, nam tính mười phần, đây là vóc người khiến bạn cùng lứa hâm mộ.

Nghe tiếng A Vượng, Cố Hiển nói, "Ngươi muốn ăn thì tự đi mua, nói với ta làm cái gì?"

Nhìn thấy Trữ Mặc an vị tại cách đó không xa, Cố Hiển da đầu tê dại, nhanh bước đi ý muốn cùng A Vượng tạo ra khoảng cách.

A Vượng cố chấp chạy theo Cố Hiển, ôm T-shirt, vô tội, "Ngươi không mời ta ăn sao?"

Ta gì sao phải mời ngươi ăn!

Cố Hiển bị tức đến mất đi lý trí, lập tức ngừng cước bộ, giơ lên cái tát, mắt như phun lữa nhìn A Vượng. Phía sau bổng nhiên có người gắt gao ghìm cổ.

Cường đại mang đến chèn ép, thình lình xảy ra làm cho Cố Hiển không có khí lực giãy giụa, bị kéo dài tới thao trường, bên tai nghe tiếng gió ngược chiều vù vù phong thanh, cho đến khi cả người bị hung hăng vứt trên lan can, cơn kinh khủng mới ngừng lại.

Lan can làm bằng kim loại mãnh liệt đánh vào phía sau một cái.

Cố Hiển mắt bắt đầu thấy sao, phía sau lưng đau đớn, đầu gối như nhũn ra, nếu như không phải bị đối phương bóp cổ, đã sớm ngã té trên mặt đất rồi.

"Người dám bảo ngốc tử cởi quần áo?"

Suy yếu mở mắt, bên tai vang lên thanh âm Trữ Mặc không một tia cảm tình, lời nói không nhanh không chậm.

Cố Hiển hoảng sợ mà nuốt nước miếng, không kịp giải thích bụng đã trúng một quyền.

Trữ Mặc cùng Cố Hiển chiều cao ngang nhau, nhưng khuôn mặt tinh xảo hay là thành tích ưu tú cũng làm cho mọi người cảm giác Trữ Mặc là văn nhược thư sinh, chỉ có Cố Hiển biết, một quyền này uy lực bao nhiêu.

Bụng quặn đau, Cố Hiển quỳ rạp trên mặt đất.

Trữ Mặc khom lưng, cười lạnh vỗ vai Cố Hiển, "Bảo trọng."

Bảo, bảo trọng cái gì hả, là thân thể hắn, hay là ý chí hắn hả?

Cố Hiển tuôn lệ, thống khổ mà xoa bụng, khàn khàn nói, "Rõ ràng... Rõ ràng  là chính hắn tự cởi... có liên quan gì đến ta đâu..."

A Vượng lúc này mới chạy tới, nghi hoặc nhìn Cố Hiển, "A Mặc, Cố Hiển làm sao vậy? Hắn còn phải mời ta ăn băng nữa."

Van cầu ngươi, không nên tiếp tục nói hưu nói vượn.

Cố Hiển nhìn Trữ Mặc mà run sợ đến sắp khóc.

Đang lo lắng Cố Hiển bởi vì thân thể lúc nãy mà không thể mời mình ăn băng thì bị Trữ Mặc lung tung mà giúp che cơ thể, hung tợn cảnh cáo, "Ngươi nếu tiếp tục ở trong trường học cởi quần áo, ta sẽ nói nãi nãi, để ngươi một tháng không có thịt ăn."

A Vượng nức nở một tiếng, lấy lòng mà kéo tay Trữ Mặc, "Ta sẽ không tiếp tục cởi quần áo nữa."

Một bộ dạng lấy lòng "Trong toàn thế giới này ta chỉ nghe lời ngươi", Trữ mặc nghiêm mặt, "Cùng ta lên lầu, cầm nước hoa quả cho ngươi uống."

"A Mặc..."

A Vượng cảm động mà nắm cánh tay của Trữ Mặc

Hai người lôi kéo đi ra cửa chính của thao trường, Cố Hiển kiên cường đứng lên, hướng về phía bóng lưng Trữ Mặc mà đá.

Hắn chỉ có thể làm như vậy để phát tiết uất ức trong lòng thôi.

Suy nghĩ một chút, thật đúng là đáng buồn.

Thi cuối kỳ chấm dứt, Trữ Mặc trong dự liệu đứng trong TOP năm, thành tích nhanh chóng được tuyên dương, A Vượng dọc theo đường đi sùng bái Trữ Mặc, khen hắn đên thở không nổi.

Thành tích ưu tú cùng được giấy khen đều là do Trữ Mặc khắc khổ mà được.

Hắn không phải thiên phú bẩm sinh, cũng biết rõ không nỗ lực sẽ không có hồi báo, mấy năm đầu hắn còn hưng phấn không thôi, nhưng càng về sau cảm thấy rất nhàm chán.

A Vượng không như vậy, từ nhỏ đến lớn, trừ lúc nhỏ vì nhu thuận được Tiểu Hồng hoa, lên tiểu học đến giờ hắn không còn được khen nữa.

Trữ Mặc liếc A Vượng một cái, "Ngươi muốn không? Ta cho ngươi nhé."

A Vượng thụ sủng nhược kinh, trong nháy mắt đem giấy khen ôm vào ngực, hai tròng mắt mở thật to, "Có thể chứ?"

Đã lấy rồi, cho dù hắn đổi giọng nói không thể, cũng chưa chắc có thể mang giấy khen về.

Nói thế thôi, chứ Trữ Mặc không biết A Vượng tại sao lại cố chấp đối với nó như thế.

Chính như A Vượng không rõ tâm tư của Trữ Mặc lúc này.

Làm sao có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng người khác? Bọn họ đều là những cá thể độc lập, không đoán ra suy nghĩ của người khác là quá bình thường.

Nhưng lúc về nhà, trơ mắt mà nhìn A Vượng đem giấy khen để trên đầu giường, đối phương cảm thấy mỹ mãn mà khuôn mặt tươi cười, làm cho hắn không hiểu sao cũng có cảm giác hạnh phúc.

Bởi vì làm bài tập mà A Vường bò lên nhà hắn nhờ giảng bài

Với trí lực của A Vượng, một chỉnh làm bài tập sẽ có 80% không giải quyết được, Trữ Mặc thức suốt đêm đem bài tập làm xong toàn bộ, đâu có quan tâm a Vượng.

"Các bước giải đề ta đã viết xong, ngươi nếu xem không hiểu, ta cũng không có biện pháp dạy ngươi."

Khổ tâm của Trữ Mặc khiến Lâm nãi nãi vui mừng không thôi.

Hôm nay, ăn xong cơm trưa, Lâm nãi nãi mở khối dưa hấu, "A vượng, một nửa lên lầu đi."

A Vượng tay khối dưa hấu, có chút không muốn, "Sao lớn như thế, tất cả đều cho A Mặc sao?"

Lâm nãi nãi gõ đầu đứa chau một cái, "Ngươi yên tâm đi, trong nhà còn lưu lại so với cái trên tay ngươi còn lớn hơn, nhanh mang lên, trở về nãi nãi cắt thêm cho ngươi ăn."

Không khí khô nóng cũng bởi vì hương vị ngọt ngào nhẹ nhàng khoan khoái của dưa hấu mà sảng khoái hơn.

A Vượng không ngừng bò lên lâu, gõ cánh cửa nhà Trữ Mặc , "A Mặc, ăn dưa hấu!"

Gõ nửa mãi không ai mở, A Vượng nghiên đầu, ánh mắt không bị khống chế mà bay tới dưa hấu.

Thịt hồng tươi cùng hương vị ngọt ngào.

A vượng nuốt nước miếng, lầm bầm, "A Mặc không có ở nhà, cho nên..."

Nữa miếng dưa này là hắn!

A Vượng cười tủm tỉm xoay người rời đi, chưa đi được nữa bước, đại môn lại bị mở ra.

Bên trong cánh cửa Trữ Mặc mặc một cái quần đùi, sắc mặt không kiên nhẫn, khi nhìn đến A Vượng trong mắt nháy lên một mạt ám quang.

A Vượng tham ăn run rẩy, còn tưởng rằng tâm tư chính mình bị Trữ Mặc nhìn thấu, lập tức nhảy vào phòng, chột dạ, "Ta, ta không có nghĩ ăn dưa hấu, chỉ là..."

Đem dưa hấu phóng tới trên bàn, A Vượng gãi ót, còn chưa giải thích rõ ràng, đã bị Trữ Mặc từ phía sau ôm lấy.

Hơi thở nóng rực phun vào cổ.

A Vượng sợ ngứa, hắc hắc nở nụ cười, "A Mặc, nóng quá, ngươi dựa vào gần quá rồi."

Trữ Mặc không nghe thấy, chỉ là mặt không chút thay đổi đem A Vượng đặt trên ghế sa lon.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét