Thứ Ba, 11 tháng 2, 2014

[Danmei] Ngốc tử - Chương 9


Chương  09

Sau trận đánh, A Vượng cùng Trữ Mặc tại trung học bắt đầu nổi tiếng, bình thường đi trên đường đều có người chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng bởi vì sư phụ nghiêm khắc cảnh cáo, không ai dám công nhiên khiêu khích.

Bi thảm nhất chính là Cố Hiển, không chỉ bị yêu cầu viết bản kiểm điểm, còn bị thông báo phê bình trên toàn giáo, nam sinh năm ba bị Trữ Mặc đánh thành đầu heo cũng bị phạt tương tự.

"Tại sao chỉ có ta viết bản kiểm điểm!" Cố Hiển tức giận đối với A Vượng quát tháo, "Hai người các ngươi cũng tham gia đánh nhau mà!"

Tiếng chuông lúc này vang lên, A Vượng buông sách, dùng ánh mắt chân thành, "Ta không có đánh."

"Hả? Ngươi không có?" Cố Hiển tức giận đến âm thanh cũng thay đổi, "Ngươi là kẻ dẫn đầu mà! Nếu không do ngươi, sao tên mập lại mắng chửi người, ta sao lại nhảy vào giúp ngươi xã giận."

Cố Hiển nói đầy căm phẫn, A Vượng cũng rất bình tĩnh, chờ Cố Hiển rống xong, lại thân thủ vỗ vỗ lưng giúp hắn thuận khí, "Ta chỉ bị hắn đánh một chút."

"Đúng vậy!"

"Ta không có đánh."

"..." Nguyên lai ngốc tử nói năng ăn khớp như vậy.

Cố Hiển bị nghẹn đến ngạnh cổ, "Vậy ngươi phải nói cám ơn với ta chứ!"

A Vượng hoang mang, nháy mắt mấy cái, "Tại sao?"

"Vì..." Cố Hiển suýt nữa hộc máu, "Ta giúp ngươi đánh tên mập mạp, ngươi không phải nên nói cám ơn sao?"

"Nhưng mà..." A Vượng bết bết miệng, nhìn về phía Trữ Mặc cách đó không xa đang vùi đầu viết bài, hảo ý nhắc nhở Cố Hiển, "Là A Mặc mà."

"Hả?"

"Vốn là A Mặc đánh vị học trưởng kia."

... Cho nên hắn ngày hôm qua làm một chuyện hết sức nhãm nhí, sau đó không cẩn thận bị đánh chảy máu mũi, xong rồi bị phạt viết bản kiểm điểm? !

Cố Hiển hận không thể bóp cổ A Vượng, "Tên ngốc tử này, sao không an ủi hay làm ta vui vẻ một chút? Hơn nữa, ngươi cũng nói có Trữ Mặc động thủi? Vậy là hắn có đánh nhau, tại sao sư phụ chỉ phạt ta không phạt hắn!"

Thế giới như vậy còn có sự công bằng không?

Cố Hiển tức giận chất vấn A Vượng.

A Vượng hai tròng mắt ngân ngấn nước, "Cố Hiển, tính tình của ngươi... không tốt lắm đâu."

Ai tính tình không tốt hả, tính tình xấu xa nhất chính là Trữ Mặc đó, hắn mới là chuyên giá phát hỏa đó!

Cố Hiển tức giận đến hô hấp không thuận.

Nhìn A Vượng nước ngân ngấn nước mắt hắn cũng không đành lòng, "Hơn nữa, A Mặc làm như vậy là hành vi trượng nghĩa, không phải đánh nhau."

"Hắn đánh học trưởng khi dễ ta."

"..."

"Cố Hiển, ngươi không nên đánh nhau."

Cố Hiển suy yếu mà cười cười, nằm sấp trên bàn khóc thất thanh.

Tại sao hắn lại bị một ngốc tử nói cho đến khóc.

Chắc là do năm ngoái cười nhạo A Vượng nên bị báo ứng sao? !

Cố Hiển khóc nên bị mọi người vây xem, các học sinh ầm cười to, chỉ có Trữ Mặc ngồi ở vị trí trên, đôi mắt lóe sáng.

Tại sao đang nhìn đến cố lộ vẻ cùng a vượng địa thân mật tiếp xúc sau lúc, hắn lại có rồi muốn đánh người địa muốn. Vọng?

Mấy ngày kế tiếp, Trữ Mặc nhìn Cố Hiển bề bộn viết bản kiểm điểm, tâm tình chuyển tốt. Tới buổi tối, ôm A Vượng rồi hôn môi ngủ cũng đã thành thói quen, Trữ Mặc dứt khoát không suy nghĩ nhiều, dựa theo ý nguyện thân thể mà hành động.

Ngày Trữ mẫu về, A Vượng bĩu môi đứng ở cạnh cửa không nỡ để Trữ Mặc về nhà.

"A Vượng thật đáng yêu." Trữ mẫu buồn cười mà nhéo mặt A Vượng, từ trong túi xuất ra đặc sản đưa cho Lâm nãi nãi, "Vật này vừa nộn lại vừa ăn ngon, A Vượng nhất định sẽ thích."

Vừa nghe có ăn, A Vượng hai mắt tỏa sáng, lập tức quên đứng việc đứng ở thang lầu tâm tình buồn bã nhìn Trữ Mặc lúc nãy, quấn quít lấy nãi nãi, "Buổi tối lấy ăn nhé nãi nái?"

Lâm nãi nãi đem A Vượng đuổi vào phòng, "Không phải nói nên giảm béo sao?"

Cửa đóng lại, Trữ Mặc bị ngăn cách bên ngoài, mơ hồ tiếng A Vượng vọng lại, "Ăn một chút thôi mà, nãi nãi, sẽ không béo đâu, ta thề!"

Ngươi thề có ích lợi gì, thịt béo sẽ nghe theo ngươi sao?

Trữ Mặc khóe môi cong cong, oán hận chạy về nhà "A Vượng đại não 85% bị việc ăn uống chiếm cứ" lý luận này hết sức hợp lý.

Cho nên như thế, hắn trong tâm trí A Vượng tuyệt đối không vượt qua 15%.

Khí nghĩ đến đó, Trữ Mặc khuôn mặt âm hàn đi vào phòng khách, ngay cả Trữ Mẫu cũng cẩn cẩn dực dực hỏi, "Trữ Mặc... buổi tối... Muốn ăn cái gì?"

Trữ Mặc rống, "Thịt heo!"

Nhìn đứa con đóng cửa đi vào phòng, Trữ Mẫu mới cười ra tiếng.

Nàng sớm biết con mình rất hiểu chuyện, nhưng đến bây giờ bổng nhiên có bộ dạng tiểu hài tử, tính tình ngoài dự kiến đáng yêu.

Vào trung học năm hai, Trữ Mặc vóc dáng tiếp tục cao, mà A Vượng rốt cục cũng phát triển, theo sát Trữ Mặc, nguyên lai 151cm thoáng cái cao thêm 20cm.

Cảm giác thân thể cũng gầy xuống tới.

Trải qua ba năm học tập địa ngục , do đầu đầu óc không tốt A Vượng mỗi ngày phải thức đến 12 giờ để học tập. Mặc dù vậy, lúc thi cử thành tích vẫn như cũ khiến người ta cười đến rụng răng, cân nặng bởi vậy mà giảm xuống.

Mà Trữ Mặc không cần gia đình lo lắng, thành tích trung học lúc nào cũng đứng nhất.

Hắn vóc dáng cao, khí chất cao ngạo, trong đám thiếu niên 15 tuổi dị thường nổi bật, cho nên sau đợt quân huấn Trữ Mặc rất có danh tiếng.

"Hừ, người này so với người kia, thật tức chết ta."

Cố Hiển vất vả lắm mới lên được cao trung.

Hắn đứng ở trong đội trong, đỏ mắt nhìn Trữ Mặc cứ như vậy mà lên chức này chức kia, được đám con gái vây như nêm cối, hận đến hàm răng cũng ngứa luôn.

A Vượng ngồi kế bên Cố Hiển, lấy hắn sắc mặt không tốt, không khỏi lo lắng hỏi, "Cố Hiển, ngươi bị trúng thực à?"

"Ta là nam tử hán sao có thể bị trúng thực? Buồn cười!"Cố Hiển tức giận, nhìn đến A Vượng trong lòng bất bình đột nhiên ít xuống.

Ân ân, mặc kệ chính mình có bao nhiêu xui xẻo, cũng có người so với mình còn thảm hơn.

Chỉ cần A Vượng học chung với hắn một ngày, hắn vẫn có thể cười nhạo người này thành tích thấp.

Về phần Trữ Mặc, tiểu tử này hoàn mỹ đến nghịch thiên, không nên tìm hắn so đo, miễn cho tuổi trẻ bị tức đến bệnh tim.

Học hết trung học, theo tư chất của A Vượng, kỳ thật khó có thể học tiếp, Lâm gia phu phụ kiên trì nói "Con mình theo không kịp tiến độ học tập cũng không sao, cứ để cho hắn đi học, để cùng giao tiếp với bạn bè cùng lứa" .

Đến trung học phổ thông, việc A Vượng trí năng không đủ kích thích đến tự tôn A Vượng. A vượng từ nhỏ sinh hoạt trong thế giới người bình thường, ngay cả lúc bị người đùa cợt, cũng không khắc sâu nhận thức mình cùng người khác bất đồng.

Lên trung học phổ thông, không giống như vậy.

Không có bất kỳ tiểu hài tử ngu ngốc hoặc trí lực thiếu hụt, A Vượng bởi vậy mà dần dần hiểu được chính mình là như thế.

Tiểu hài tử vốn tinh tế mẫn cảm, hơi chút kích thích sẽ bị ảnh hưởng.

Lâm gia phu phụ không muốn thương tổn con mình, đau khổ năn nỉ hiệu trưởng, rốt cục được cho phép.

Bị phân đến lớp kém cỏi nhất, A Vượng liếc mắt trong đám người thấy được Cố Hiển.

Cố Hiển nhìn A Vượng cũng hết sức kích động, "Sao lại cùng ngươi một lớp, thật hữu duyên!"

Kỳ thật chỉ là bọn hắn thành tích đều thấp như nhau thôi.

Trữ Mặc được phân vào lớp giỏi, ở tầng cao nhất, để tránh học sinh giỏi bị học sinh phía dưới quấy rầy, mong muốn những học sinh này làm vẻ vang trường học.

Không thể cùng một chỗ đi học, cũng có thể cùng một chỗ tan học, A Vượng từ tiểu học luôn chờ đợi mỗi ngày tan học rồi, ngồi một bên chờ Trữ Mặc đi xuống.

Tuổi càng lớn, trí năng thiếu hụt biểu hiện lại càng rõ ràng, bây giờ đi trên đường tất cả mọi người có thể nhìn ra a Vượng là ngốc tử.

Mặc dù cử chỉ và quần áo sạch sẽ, mi mắt cũng tuấn tú, nhưng chính là cỗ khí vây quanh A Vượng khiến người xung quanh nhìn vào đã biết, "Oh, nguyên lai tiểu hài tử này đầu óc có vấn đề."

Một lần khóa lịch sử, sư phụ vừa mới tốt nghiệp, hoàn toàn không biết A Vượng là người nào, lần đầu tiên đến lớp đã điểm danh "Lâm Văn Khâm" mà không nghe người nào lên tiếng.

Nữ sư phụ tức giận ghi dấu "X ", nói, "Mới khai giảng một ngày đã có người trốn học? Người này là ai, lớp trưởng, ngươi gọi hắn đến phòng làm việc của ta một chuyến."

Lớp trưởng lúng túng gật đầu, cả lớp mọi người che miệng cười trộm, sau đó Cố Hiển tỉnh ngủ  hàm hồ đối với nữ sư phụ giải thích, "Lâm Văn Khâm chính là A Vượng đó sư phụ."

"... A Vượng là ai?"

"Chính là hắn." Cố Hiển chỉa chỉa nam sinh trong góc, "Hắn ngồi ở đấy"

Nữ sư phụ thoáng cái sửng sốt, "Nhưng, nhưng mà..."

"Sư phụ, A Vượng đầu óc không tốt." Người ngồi đầu bàn nhỏ tiếng nói,"Toàn lớp này mọi người ai cũng biết."

Nữ sư phụ dừng một chút, nhìn về phía A Vượng, trong mắt càng thêm thương xót.

Nữ sư phụ điểm danh một lần nữa, lần này nàng hô "A Vượng ", quả nhiên, nam sinh ngồi bàn cuối lập tức vui sướng mà nhấc tay, giọng hô như xé gió "Có" !

Trong phòng học vang lên tiếng cười nhạo.

Nữ sư phụ thở dài, thấp giọng trách cứ, "Sao lại cho hài tử này đến trường, nhà của hắn...nghĩ như thế nào vậy."

Tất cả mọi người có suy nghĩ của chính mình, Lâm gia phu phụ vốn sợ A Vượng tại trường học đặc thù bị đả thương tự tôn, mà các sư phụ lại cảm giác A Vượng ở trường học bình thường sẽ càng thêm thương tổn.

Sau tiết học, Cố Hiển ngồi bên người A Vượng, "Này, ngươi phải nhớ kĩ tên mình nha, bằng không nếu tiếp tục như thế, ta cũng không cam đoan mỗi lần có thể tỉnh ngủ đúng lúc."

A Vượng buồn bực, "Chuyện gì vậy?"

Cố Hiển nhức đầu, "Ôi, giải thích với ngươi như thế nào đây... Tóm lại, ngươi có nhớ kĩ tên mình không?"

A Vượng dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Cố Hiển, "Đương nhiên biết rồi, Cố Hiển, ngươi không biết sao?"

Cố Hiển trở mình một cái xem thường, "Vậy ngươi nói ngươi tên gì?"

"A Vượng."

Từ nhỏ đến lớn người chung quanh đều hô A Vượng, tên Lâm văn khâm dễ nghe, sợ rằng ngay cả Lâm gia phu phụ cũng đã quên rồi.

Nghe câu trả lời, Cố Hiển thở dài.

"Ta van ngươi, ngươi tên là Lâm Văn Khâm, đây là một tên rất hay và có văn hoa."

A Vượng không hiểu nhìn Cố Hiển, giằng co chỉ chốc lát, Cố Hiển thất bại, lắc đầu rời đi.

Sau khi tan học, Cố Hiển lấy hết dũng khí nói chuyện với Trữ Mặc, vốn định bảo Trữ Mặc giáo dục A Vượng một trận, lại không nghĩ rằng Trữ Mặc nghe xong, nhún nhún vai không sao cả, "Hắn không nhớ rõ sao."

"Thôi quên đi! Đây không phải vấn đề nghiêm trọng."

"Không phải không nghiêm trọng so với việc hắn trí lực thiếu hụt sao?" Trữ Mặc lạnh lùng nhìn Cố Hiển, nắm tay A Vượng hướng cửa trường học đi đến, "Hắn nhớ tên mình A Vượng là đủ rồi."

"Tại sao?" Cố Hiển đuổi theo hỏi.

Trữ Mặc mặt không chút thay đổi liếc Cố Hiển một cái, "Ngươi để cho ta đánh một trận, ta sẽ nói cho ngươi biết."

"..." Cố Hiển lui đầu chạy.

A Vượng ngốc ngốc hỏi, "A Mặc, Cố Hiển làm sao vậy? Hắn mắc tiểu cấp bách sao?"

Trữ Mặc thần sắc không thay đổi nhìn A Vượng hồi lâu, cuối cùng không nhịn được đem A Vượng kéo tới hẻm nhỏ không người, nâng mặt hắn lên, nặng nề hôn xuống.

Hắn kháng cự không được xúc cảm muốn hôn môi A Vượng.

Hắn thay đổi điều này nhưng chính mình tựa hồ không thể làm được, đã từng giãy dụa nhưng không thể quên cảm giác đê mê ấy, cứ như vậy ở chung với nhau thật tốt.

Dù sao A Vượng sẽ không dị nghị.

Dựa vào sở thích của mình thì cuộc sống mới vui sướng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét